Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên bàn tay nắm chặt, đôi mắt lộ ra băng lãnh sát ý.

Giờ phút này hắn vô cùng thê thảm, nhục thân đẩn máu, tổn hại khí huyết cộng thêm không có linh khí bổ thiếu khiến khuôn mặt hắn càng thêm lộ ra dữ tợn.

Chiến đấu đến giờ phút này hắn đã hết lực không để tiêu hao linh khí xung quanh, mà dùng đơn thuần nhục thân chóng đối với một tử yêu Yêu Đan Cảnh Tiểu Đan khiến hắn mệt mỏi không thôi.

Đối với hắn Yêu Đan Cảnh Tiểu Đan dù có khổ chiến thì hắn cũng có thể diệt sát, nhưng mà cái kia là tử yêu nó không có sinh mệnh hay linh trí, nó chỉ biết điên cuồng giết chóc, không có sinh mệnh khiến Diệp Thiên càng đối chiến với nó lại càng thêm khổ cực chỉ vì nó chỉ biết tấn công về phía trước.

Mà Diệp Thiên chỉ đơn giản nhục thân tấn công lại bị linh khí cạn kiệt áp chế khiến hắn càng chiến đấu lại càng thêm yếu thế.

Huyết Y đỏ tươi vết máu, cơ thể ngập tràn lực lượng nhục thân, khí huyết hắn dâng trào ra cơ thể.

Túi trữ vật hắn tiết vào một tia linh khí khiến nó phát sáng lên, một cây trường thương từ bên trong bay ra ngoài, nó như một con giao long bay vào bàn tay hắn, khi trường thương vừa hiện ra đã hiện ra truy uy của nó.

'Ầm!'.

Tử Yêu bị một cái đánh vào nhục thân lui lại phía sau, tử khí trong cơ thể nó sôi động lên khiến không gian xung quanh nó bị động bóp méo.

Diệp Thiên bước vài bước về phía trước nhảy về phía tử yêu, tay cầm trường thương khiến không khí xung quanh ngừng giao động lại, linh khí xung quanh không có chút nào chuyển động xung quanh hắn, đây đã chứng minh Diệp Thiên chỉ đơn giản một thân một trường thương không dùng linh khí, trực tiếp kích thẳng về phía trước.

'Xoác!'.

Một tiếng đâm xuyên qua có thể thấy rõ bây giờ, Diệp Thiên một cây trường thương xuyên qua cơ thể tử yêu, nhưng tử yêu không có chút nào lui lại mà còn phóng thẳng tới khiến cho trường thương đâm thẳng qua cơ thể nó, tử yêu đầu va chạm thẳng vào người Diệp Thiên khiến hắn bay thẳng ra ngoài.

'Phốc, phốc, phốc!'.

Liên tục thổ huyết hắn, lại nhục thân bị đâm vào thân đá lớn khiến hắn khuôn mặt lại càng thêm trắng bệt không có huyết sắc, tầm mắt mơ hồ lên cộng thêm hao hụt linh khí khiến đôi mắt hắn bị tử khí bao phủ.

Tử Yêu Thú điên cuồng lao lại lao về phía hắn, tử khí xung quanh nó cuồng động vô cùng, cơ thể gớm ghiếc của nó phát ra một loại hôi thối vô cùng ghê tởm.

Diệp Thiên tuy không thấy được nhưng vẫn cảm giác được một tia nguy hiểm, hắn cắn răng lại quyết định điều gì đó, hắn đứng dậy nhào về phía trước.

Lúc này phàm khí điên cuồng vận chuyển thành phàm lực, mà Diệp Thiên lại không quan tâm tiêu hao linh khí mà vận chuyển, hắn dùng nhanh nhất tốc độ kết ấn quyết, tay phải kết ấn dương tay trái kết ấn âm, một âm một dương hai tay liên tục chuyển động.

'Ầm!'.

Khi Tử Yêu vồ về hắn thì Diệp Thiên đã thi chuyển Bát Quái Trận Đồ, một tòa âm dương trận đồ rơi vào vào chân hắn mà Diệp Thiên lại đang đứng ở mặt dương bát quái, còn Tử Yêu lại bị nhốt ở mặt âm khiến nó không thể đánh tới Diệp Thiên.

Diệp Thiên hừ lạnh không nghĩ nhiều, năm ngón tay chụp xuống phần dương mình đứng.

"Âm Dương Luân Chuyển!".

Ngay lập tức mặt âm cùng mặt dương đã đổi chổ cho nhau mà theo đó Diệp Thiên cùng Tử Yêu cũng đã theo mặt âm dương mà duy chuyển.

Ngay nháy mắt khi Diệp Thiên được mặt dương xoay chuyển vào mặt trong hang động thì ngay lập tức Diệp Thiên dùng hết tốc độ nhanh nhất, hắn như mũi tên bắn ra tốc độ vô cùng nhanh mà cũng như một đại đạn pháo bị bắn ra khiến hư không cũng bị bóp méo không khí bị nổ tung, vô cùng vô tận tử khí bị tách ra một đường đi, mà trên con đường Diệp Thiên chạy đi không chỉ hư không bị bóp méo mà còn xuất hiện từng tia lửa đốt cháy tận tử khí.

Tử Yêu không có linh trí nhưng nó điên cuồng muốn đột phá Bát Quái Trận Đồ mặt Âm khiến cho Bát Quái có vài vết nứt dường như chỉ cần vài phút nữa thì nó sẽ bị nhục thân của Tử Yêu vồ phá hoàn toàn.

'Oanh!'.

Một tiếng phá toái vang khắp hang động, Âm Dương Bát Quái hoàn toàn bị vỡ nát, nên biết lúc trước Hạ Hầu là Kết Đan Sơ Kỳ dùng toàn lực nhưng không thể phá được kết giới nhưng lúc đó hắn vẫn chưa hoàn toàn là Trúc Cơ Đại Viên Mãn, nhưng bây giờ Diệp Thiên đã là Trúc Cơ Đại Viên Mãn vậy mà liều mạng thi chuyển Pháp Trận vậy mà bị phá, cái này nói lên nhục thân của Tử Yêu Thú là cỡ nào đáng sợ.

Nó dường như bản năng tức giận quá độ mà gào thét giữa hư không, không gian xung quanh bị bóp méo, tử khí xung quanh dường như cảm nhận được sự giận dữ của nó mà hóa ra từng khuôn mặt dữ tợn gào thét cùng nó, không gian bị tử khí âm thanh gào thét mà bị bóp méo gần như bị nứt ra.

Nếu như Diệp Thiên còn ở đây thì có lẽ sẽ sợ té ra quần vì chỉ có Nguyên Anh tu sĩ mới có thể cưỡng ép xé nát hư không mà giờ này không gian bị nứt ra tuy chưa vỡ nát nhưng cũng gần như vậy.

Yêu Đan Cảnh Đại Đan Đại Viên Mãn là chiến lực hiện giờ nó tỏ ra, vô cùng đáng sợ.

...****************...

'Phốc!'.

Ở một nơi hẻo lánh tối tâm, một bóng người khuôn mặt trắng bệt miệng còn nôn ra từng đạo máu tươi, nhục thân hắn có từng đạo vết nứt vỡ ra, mái tóc hắn từ huyết hồng từ từ từng sợi từng sợi chuyển thành bạc trắng, vô cùng vô tận tử khí từ trong cơ thể hắn toát ra ngoài.

Diệp Thiên cảm thấy mình gần như chết đi, đôi mắt vô cùng vô tận điên cuồng toát ra.

'Phốc!'.

Lại một ngụm huyết tự trong miệng hắn phun ra ngoài, ánh mắt lại ảm đảm đi vô cùng dường như không thấy ánh sáng, khóe miệng còn tuôn ra từng đợt máu tươi.

"Ta, sắp chết sao!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.