Khi Kỷ Thanh Nghiên trở về thậm chí còn mang theo quà cho tôi.
Chắc do tôi nói với cậu ấy rằng lúc tôi còn ở đó suốt ngày đêm đều bận rộn công việc, tới bây giờ cũng chưa từng được du lịch đó đây.
Mặc dù chỉ là ít đồ lưu niệm ở khu tham quan nhưng tôi lại cảm thấy khá vui vẻ.
Tôi xé giấy gói quà trước mặt cậu ấy: "Chơi vui không?"
Câu trả lời của cậu ấy chậm hơn một nhịp so với tôi tưởng tượng, hình như ngẩn người một hồi mới nghĩ đến chuyện trả lời: "... Vẫn ổn."
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Kỷ Thanh Nghiên cụp mắt nhìn tay tôi, vẻ mặt thoáng ra chiều im lặng, lỗ tai còn hơi hồng hồng.
Tôi đột nhiên nhận ra... Bầu không khí giữa chúng tôi vẫn xấu hổ như vậy, hoàn toàn không có khả năng cậu ấy coi chuyện ảnh chụp lần đó như không có chuyện gì.
Tôi suy nghĩ rồi hỏi: "Em và Phỉ Phỉ vẫn ổn chứ?"
"Rất tốt." Lần này cậu ấy trả lời rất nhanh, giương mắt nhìn quét qua tôi một lượt rồi nhanh chóng thu lại.
Dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, lúc nghe thấy thế, tôi vẫn rất khó ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì trước mặt cậu ấy, chỉ có thể cười khan: "Vậy là tốt rồi."
Kỷ Thanh Nghiên nói: "Mẹ tôi cũng hỏi tôi chuyện tôi đang muốn cầu hôn Phỉ Phỉ."
Tôi khẽ giật mình.
"Nên nói là, đính hôn." Cậu ấy vẫn một mực không ngẩng đầu nhìn tôi, trong giọng nói đột nhiên hiện lên vẻ mê mang: "Không biết, luôn cảm thấy..."
Tôi không thể nào hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-biet-nguoi/1033062/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.