Tất nhiên, cuộc sống của những đôi yêu nhau không thể chỉ có mỗi lời ngon tiếng ngọt, chúng tôi cũng không ngoại lệ. 
Thật ra nếu có cãi nhau, cũng chỉ xào đi xào lại những vấn đề cũ, theo như cách nói của Thẩm Phương, chúng tôi chính là: "Không phải cãi nhau, chỉ là, chưa đạt được nhận thức chung trong một số vấn đề." 
Mỗi lần tôi nghe chị nhại theo giọng điệu của tôi, tôi sẽ kích động, sẽ buồn, sẽ giơ nanh múa vuốt, nhưng cũng sẽ không nhịn được mà cười lên. 
Buổi tối trước khi đi ngủ, chúng tôi có thói quen dựa vào nhau và nói chuyện, có lúc nói về những chuyện thú vị, có lúc, sẽ "triển khai thảo luận rộng rãi và sâu sắc" về những vấn đề "chưa đạt được nhận thức chung." 
Tôi kể cho chị nghe về một người lớn tuổi mà tôi biết. Đó là một trong những anh hùng mà tôi luôn dõi theo. Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi thường xuyên cùng đám trẻ trong sân nghe người lớn kể về những câu chuyện và truyền thuyết của ông ấy, từ hồi Chiến tranh, đến giải phóng, đến Kế hoạch Đại nhảy vọt, đến Cách mạng Văn hóa. Tôi nhớ ngày mới vào đội, lần đầu tiên được đeo khăn quàng đỏ, tâm trạng háo hức lắm. Trưa về nhà ăn cơm, vô tình gặp ông ấy đang bước xuống xe, vì ngày thường rất hiếm gặp, ông ấy không sống ở đây, hầu như cũng không bao giờ nói gì nhiều với tôi. 
Hôm đó, có lẽ do tôi quá phấn khích, hoặc cũng có thể do quá phấn khích nên thần kinh bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/1919791/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.