18-04-2007 - 08:15:00 
Tuần trước đi gặp Thẩm Phương, Thẩm Phương lên lớp dạy môn "kinh tế lý luận" cho tôi, học xong xuống tầng lấy Ice Cream cho chủ tử thì bị bong gân mắt cá chân. 
Chủ tử gọi điện mời một người Tây đến chẩn đoán, chắc hẳn tên này có rắp tâm, hắn không hề để ý đến vết thương của tôi, mà chỉ tập trung bắt chuyện với Thẩm Phương, hơn nữa còn dùng thủ đoạn vô cùng bỉ ổi để kiểm tra xem có phải gãy xương hay không. Đó là, lấy móng vuốt lông lá ấn vào những chỗ khác nhau của mắt cá chân của tôi, sau đó nhấn bóp và đưa ra chẩn đoán dựa trên âm thanh to nhỏ và mức độ thê thảm của tiếng hét. Kết quả cuối cùng là, tôi "Á" lên một tiếng rồi khóc, coi như kết thúc chẩn đoán (tôi biết là rất xấu hổ, nhưng điều tôi muốn nói là lần này đau kinh khủng!!) 
Buổi tối khi đi ngủ, chủ tử an ủi tôi và cười nói: "Tại sao bây giờ chị lại có cảm giác làm mẹ nhỉ? "Tôi hỏi: "Chị có nghĩ em rất trẻ con không?" 
Thẩm Phương vẫn cười cười: "Cũng đúng mà, em nhỏ hơn chị." 
Theo lời Thẩm Phương nói, thật ra khi tôi rảnh rỗi không làm gì, tôi sẽ tự chuốc hoạ vào thân, nhưng đến khi bắt đầu làm việc bỗng trở nên yên thân hẳn. Tôi biết chị đang nói đến điều gì. 
Thứ Sáu tuần trước tôi bị bong gân, thứ Bảy ở nhà Thẩm Phương giả bệnh nửa ngày. Đến trưa, tôi nhờ người giúp việc lái xe đưa tôi đến sân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/1919795/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.