Đa số các bệnh viện đều thích lấy màu trắng làm màu chủ đạo, bất luận là kiến trúc hay hay trang phục của bác sĩ và y tá. Ngôn Thanh Hạm cũng thích mặc đồ trắng. Cô luôn cảm thấy màu trắng là màu yếu ớt nhất trên đời, cho dù là màu sắc bạc nhược thì cũng sẽ bị hủy đến mức không còn hình dạng.
Nghe mùi thuốc sát trùng, Ngôn Thanh Hạm yên tĩnh đọc sách trông coi bên Lam Khiên Mạch. Người trên giường ngoại trừ rạng sáng mới tỉnh dậy được một lần thì vẫn tiếp tục ngủ say như cũ, không thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy lúc sáng Lam Khiên Mạch tỉnh lại, dường như đúng là mình đã làm nàng tỉnh dậy.
Mắt thấy đồng hồ đã đến 8:00 pm tối, Ngôn Thanh Hạm xoa xoa hai mắt có chút mỏi, rồi xoay cái cổ có chút tê dại. Trưa nay cô chỉ ăn đơn giản chút cơm nước cũng không còn lòng dạ gì ăn thêm chút nữa, cả buổi chiều cũng chỉ uống chút trà. Bình thường mà nói, ăn như vậy rõ ràng chưa đến phân nửa của một người ăn bình thường, nhưng hiện tại cô cũng không có chút cảm giác đói bụng nào.
Có lẽ, trong lòng quá mệt mỏi, cho nên đến cái bụng cũng không thấy đói nữa.
''Thanh Hạm…'' Ngôn Thanh Hạm đứng tại chỗ đến ngây người, nên cô cũng phát hiện người nằm trên giường đã tỉnh dậy, đang dùng đôi mắt có con ngươi màu đỏ sậm nhìn cô. ''Em tỉnh rồi?'' Nghe thấy tiếng Lam Khiên Mạch nói chuyện, Ngôn Thanh Hạm trước tiên là sửng sốt, sau đó liền quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978699/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.