Mặc dù Lam Khiên Mạch tỉnh dậy rất nhanh, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, hơn nữa vẫn còn tác dụng của thuốc tê, nàng chỉ nói được với Ngôn Thanh Hạm vài câu, thì lại ngủ mê man lần nữa. Đắp lại chăn cho nàng, bác sĩ nói sức chịu đựng bây giờ của Lam Khiên Mạch rất kém, cũng rất sợ lạnh, nếu không được chăm sóc cẩn thận, thì bệnh tình sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn, mà vết thương cũng sẽ không thể khá hơn được.
Đúng vậy, sinh hoạt trong bệnh viện rất là nhàm chán. Dì Trường cũng chỉ mang theo chi mình một ít quần áo để thay và một số đồ dùng thường ngày, cũng không có thứ gì để tiêu khiển cho hết thời gian. Trong tình trạng vô cùng chán, Ngôn Thanh Hạm đưa tay chống đầu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch đang ngủ say để gϊếŧ thời gian. Nhưng cô lại không ngờ mình chỉ nhìn như vậy đến mất hồn, đến nỗi Tạ Sương Sương gọi cô lúc nào cô cũng không biết.
''Thật ngại quá, mọi người đến rồi?'' Ngôn Thanh Hạm tự hỏi, từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa từng làm chuyện thất lễ gì, nhưng mà sau khi quen biết Lam Khiên Mạch, cô phát hiện chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi khiến cho cô từ trước đó luôn rất lịch sự cũng trở nên xấu hổ trước moi chuyện. Như là ăn quà vặt, cãi lời Mạc Lâm yêu cầu, còn nhìn người kia đến ngây người.
Lúc này, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chính mình ở trong bệnh viện cư nhiên lại nhìn Lam Khiên Mạch đến xuất thần, đến cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978698/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.