Chương trước
Chương sau
Túi dịch vẫn duy trì tốc độ hành quân từ từ rơi xuống, chảy xuống theo đường ống từ từ vào trong cơ thể người nằm trên giường. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đối phương vẫn lạnh như băng kia, Ngôn Thanh Hạm nhìn Lam Khiên mạch nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng mình có thể thay người này gánh chịu một phần thống khổ, để nàng ngủ cũng không cần phải cau mày.
"Ngôn Ngôn." trong lúc Ngôn Thanh Hạm đang chăm chú ngắm Lam Khiên Mạch, thì âm thanh Mạc Lâm từ đằng sau truyền đến. Ngôn Thanh Hạm quay người lại liền nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chằm quan sát đối phương, trong mắt đầy dò xét cùng suy nghĩ. Ánh mắt như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm thấy khó chịu, cô cũng không thích Mạc Lâm nhìn Lam Khiên Mạch như vậy, dù sao người kia vẫn còn hôn mê nằm trong bệnh viện.
"Ông ngoại, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói đi." Ngôn Thanh Hạm nói xong, đứng dậy đắp chăn lại cho Lam Khiên Mạch, theo Mạc Lâm đi ra hành lang. "Ông ngoại, rất xin lỗi, phải khiến ông trễ như vậy rồi còn phải đến bệnh viện xem cháu, Thanh Hạm làm hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông." Ngôn Thanh Hạm cúi đầu nhỏ giọng nói, thấy cô cúi đầu gần đến vai, Mạc Lam tức hơn hơn nữa thì khi thấy bộ dạng này cũng hoàn toàn tan biến hết không còn.
"Về sự cố tai nạn, cháu có ý kiến gì không?" Mạc Lâm có ý nói Ngôn Thanh Hạm ngồi xuống, mở miệng hỏi. "Ông ngoại, tai nạn xe lần này, cháu đã cho người điều tra. Điều khẳng định duy nhất là tai nạn xe lần này tuyệt đối có mục đích, mà mục tiêu của đối phương chính là cháu."
"Ha ha…" nghe suy đoán của Ngôn Thanh Hạm, Mạc Lâm bật cười rồi ngẩng đầu nhìn Lam Khiên Mạch trong phòng bệnh. "Ngôn Ngôn, từ khi nào mà cháu trở nên ngây thơ như vậy? cháu dựa vào cái gì cho là mục tiêu của chúng nhất định là cháu, mà không phải là cô ta?" Mạc Lam nói, dùng gậy chống chỉ Lam Khiên Mạch, ánh mắt lóe lên tia độc ác.
"Ông ngoại, thân phận Tiểu Mạch bình thường, cháu không cho là có người có tay lớn như vậy mà thủ tiêu cô ấy. Thanh Hạm nhỡ kỹ, trong bữa tiệc lần trước, đại cữu (chú lớn) dường như rất bất mãn với cháu, cháu cho là…"
"Đủ rồi, Ngôn Ngôn! Ta không cho phép cháu nói những lời như vậy. Ý của cháu là, con ta, đại cữu thân sinh của cháu, chỉ vì một câu nói nhỏ mà muốn gϊếŧ hại cháu?" sắc mặt Mạc Lâm đột nhiên trở nên khó chịu, lúc đầu còn lãnh đạm sau đó dần trở nên khó chịu.
"Ông ngoại, Thanh Hạm cũng không có ý này, nếu cháu nói sai chỗ nào, mong ông ngoại đừng thấy phiền lòng. Chỉ là, cháu vẫn tin chắc, tai nạn xe lần này mục tiêu muốn tổn hại chính là cháu, chứ không phải Tiểu Mạch. Dù sao, đây cũng là xe của cháu."
"Ngôn Ngôn, cháu luôn rất ưu tú, làm gì cũng chưa bao giờ cần trưởng bối chỉ điểm. Nhưng mà, lần này ta không thể không quản cháu, cháu còn nhớ lần trước ta đã nói gì với cháu rồi chứ?"
"Ông ngoại nói, Thanh Hạm cũng không dám quên."
"Cháu đã không dám quên, tại sao còn tiếp tục dây dưa với cô ta? Cháu thích chơi gái, ta sẽ không cản cháu. Nhưng mà, cháu nên nhớ kỹ một điều, cháu là Ngôn Thanh Hạm, là tôn nữ của Mạc Lâm này. Nhân sinh của cháu tuyệt đối không được có vết nhơ nào, cháu hiểu chưa?"
"Thanh Hạm hiểu." Ngôn Thanh Hạm thấp giọng trả lời, tay để sau người siết chặt lại. Cô cảm thấy ông ngoại mà từ trước đến giờ mình luôn thương yêu thật xa lạ. Lẽ nào, chính mình vui đùa một chút thì được, nhưng thực sự nghiêm túc thì không được? hành vi này so với những cậu ấm quần áo lụa là có gì khác nhau? ai nói không nghiêm túc, thì sẽ không có vết nhơ?
Bất quá là lừa mình dối người mà thôi.
"Được rồi, hôm nay ta cũng nói nhiều rồi. Vừa rồi quản gia gọi điện nói với ta, gần chỗ hiện trường tai nạn xe có tìm thấy một con mèo, có thể là của cô ta."
"Vâng, rất có thể là mèo của Tiểu Mạch, phiền ông ngoại cho quản gia mang đến bệnh viện cháu được không? cháu sẽ nhờ bạn bè của nàng đem về nuôi vài ngày."
"Chút nữa hắn sẽ tới, ta đi trước đây. Vết thương trên người cháu mặc dù không nặng, nhưng cũng nên ở lại bệnh viện quan sát vài ngày đi. Mấy ngày này ta sẽ cho dì Trương qua chăm sóc cháu, bên công ty ta sẽ trông coi giúp cho cháu. Cuối cùng, ta muốn cháu nhớ kĩ, những lời ta đã nói. Đối với đồ chơi, không nên quá nghiêm túc. Còn chưa biết rõ về đối phương thì không nên nói chữ yêu."
Mạc Lâm nói xong thì ra khỏi bệnh viện, nhìn bóng lưng hắn từ từ biến mất, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày một cái, lần nữa quay về phòng bệnh của Lam Khiên Mạch. Đẩy cửa phòng ra, người nọ vẫn nằm yên ổn trên giường ngủ say, chưa có dấu hiệu hồi tỉnh. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm lúc này lại mâu thuẫn, cô hy vọng Lam Khiên Mạch có thể mau sớm tỉnh lại, nhưng lại hy vọng nang ngủ thêm nhiều một chút.
Nhẹ nhàng kéo ghế ra, tận lực không để phát ra âm thanh gì. Ngôn Thanh Hạm ngồi lên, cực kì chăm chú ngắm Lam Khiên Mạch, trong mắt hiện ra ôn nhu không hề che dấu. Người này khi ngủ dáng vẻ vẫn luôn dễ nhìn, còn có tái nhợt khiến người ta thêm đau lòng. Thân thể gầy gò che dấu dưới lớp chăn dày, bên trong còn quấn đủ loại băng trên người, còn có bàn tay đang đeo bao tay kia.
Trước khi đẩy Lam Khiên Mạch vào phòng cấp cứu, Ngôn Thanh Hạm đã từng nhờ y tá, nếu như cần giải phẫu phải gỡ bao tay của nàng ra, thì khi phẫu thuật kết thúc hãy đeo lại cho nàng. Y tá ngây người một hồi lâu, y tá cũng không phải là lần đầu gặp phải yêu cầu kỳ quái gì trước khi phẫu thuật, nhưng với yêu cầu kỳ quái của Ngôn Thanh Hạm, thì cũng là lần đầu tiên biết đến. Mặc dù trong lòng có nhiều nghi hoặc, nhưng y tá vẫn đồng ý yêu cầu của cô.
Ngôn Thanh Hạm biết, cách hành xử của mình như vậy rất kỳ quái. Nhưng mà, lý giải cũng vì Lam Khiên Mạch là người cô yêu, nên cô sẽ làm như vậy. Cô hiểu rõ, mọi bí mật đều có liên quan đến cánh tay trái kia của Lam Khiên Mạch. Từ lúc quen biết cho đến giờ, cho dù là lúc nào, đối phương vẫn không hề để lộ cái tay đeo bao ra trước mặt mình.
Ký ức quay lại lần đầu hai người ôm nhau ngủ, cùng bên nhau cho đến sáng. Cho đến hôm nay, Ngôn Thanh Hạm cũng đã hoàn toàn hiểu rõ mỗi câu nói của Lam Khiên Mạch, nàng nói: "Về chuyện của em, khi đến lúc thích hợp em sẽ nói cho chị biết mọi thứ. Khi đó, em sẽ cho chị thấy tất cả mọi thứ của em. Không chỉ có thân thể, còn có trái tim và cả linh hồn này."
Chính vì những lời này, mới khiến mình có ý muốn tiếp cận Lam Khiên Mạch, đối với nàng luôn có tò mò cùng hiếu kỳ. Ngôn Thanh Hạm đã từng nghĩ đến điều xấu xa, nếu như hôm đó đến trễ, hay là không đến bao giờ, thì chính mình nên làm gì đây. Nhưng mà, sau tai nạn xe tối qua, thì tâm tư như vậy đã sớm theo hành động của Lam Khiên Mạch mà tiêu tán thành mây khói, không giữ lại điểm nào.
Lam Khiên Mạch, đúng thật là thích chính mình. Có lẽ dùng từ thích để hình dung thì thiếu rất nhiều. Nàng ôn nhu chăm sóc, hiểu được chính mình muốn gì và không muốn gì. Nàng cũng không hề ép mình làm bất kỳ chuyện gì, cho dù bị ủy khuất cũng không nói ra khỏi miệng. Nàng nguyện ý vì mình chịu đựng thống khổ mà người bình thường không thể chịu đựng nổi, thậm chí là phải trả giá bằng cả mạng sống.
Vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm dần dần nhếch miệng. Về những chuyện phía sau của Lam Khiên Mạch, cô cũng không vội muốn biết đến. Ngược lại, cô vẫn còn thời gian để đợi. Một ngày nào đó, Tiểu Mạch của cô sẽ thẳng thắn nói với cô.
"Con bé ngốc, gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, thì không nên làm như vậy. Em biết không, nhìn thấy em nằm ở đây, trong lòng chị so với chính mình bị thương còn khó chịu hơn. Em sẽ không ngốc đến mức cho là chỉ cần bảo vệ chị thật tốt, thì chính mình bị như thế nào không sao a!? Lam Khiên Mạch, em nhớ cho kỹ, em là nữ nhân của chị, chị không cho phép bất kỳ kẻ nào làm thương tổn đến em, kể cả chị và chính em."
"Trước đó em nói không thích chị, chị còn nghĩ là đùa giỡn. Chờ em tỉnh lại, chị sẽ phạt em thật nặng, phải phạt thật nặng. Nếu là trước kia em đến trêu chọc chị, thì sao lại để chị thích em, em tuyệt đối không được rời bỏ chị khỏi thế giới này. Tiểu Mạch, nhanh khỏe lại đi, em cứ nằm như vậy, chị sẽ rất lo lắng, cũng đau lòng nữa."
Ngôn Thanh Hạm nói xong, thì hôn lên khuôn mặt Lam Khiên Mạch một cái. Dày vò hơn một ngày, cô cũng đã thấy mệt. Tuy căn phòng này là phòng VIP có để cho người nhà một cái giường nhỏ, nhưng Ngôn Thanh Hạm lại không nỡ rời xa Lam Khiên Mạch. Cô đem hai tay Lam Khiên Mạch dồn vào trong, cứ như vậy trông nom cho nàng say ngủ.
Thấy hai người yên tĩnh ngủ chung một chỗ, Tạ Sương Sương đứng bên ngoài, còn có Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan cũng không có vào quấy rối các nàng. Không thể làm gì khác hơn là quay về, sáng mai lại tới thăm các nàng.
Cảm giác này như vậy Ngôn Thanh Hạm ngủ cũng không an ổn, hâu như cả buổi tối đều mơ thấy ác mộng. Cô chỉ mới nhận thức người trên giường, hơn nữa cả người đau đớn vì bóng ma tai nạn xe. Chỉ cần vừa nhắm mắt, thì trong mơ cô lại nhìn thấy Lam Khiên Mạch cả người đầy máu. Người kia đang dùng hết sức lực cùng sinh mạng để bảo vệ cho mình, cuối cùng lại rời xa cô vĩnh viễn.
Trong mơ Lam Khiên Mạch xụi lơ trong ngực mình, nàng nói với mình, không thích mình nữa, để cho mình quên nàng đi. Ngôn Thanh Hạm cũng quên mất cô có nên khóc hay không, chỉ biết bộ dạng đối phương càng lúc càng mờ ảo, cuối cùng toàn bộ chỉ còn lại một màu trắng. Cô lớn tiếng gọi tên Lam Khiên Mạch, rõ ràng chuyện chỉ phát sinh trong mơ, nhưng lại giống như là thật, khiến chi người mình tin như thật sự.
''Tiểu Mạch… Đừng… Đừng bỏ chị.''
''Thanh Hạm, em đây…''
Âm thanh yếu ớt khàn khàn, lại vang lên kéo Ngôn Thanh Hạm ra hỏi ác mộng. Cô ngẩng đầu dậy, thấy Lam Khiên Mạch đang nằm trên giường mỉm cười với mình, không tự chủ được mà cong môi theo. ''Em tỉnh rồi.'' Ngôn Thanh Hạm nói, nhấn chuông trên giường bệnh.
''Ha ha… Ban đầu em cũng không muốn tỉnh, nhưng nghe thấy Thanh Hạm gọi em thê thảm như vậy, nên em mới bị làm cho tỉnh lại. Tiểu ngu ngốc, khóc cái gì?'' Hai tay Lam Khiên Mạch vì dùng sức quá độ mà ảnh hưởng đến bắp thịt, nàng muốn giúp Ngôn Thanh Hạm lau khô nước mắt, nhưng phát hiện tay mình căn bản không thể nâng lên được, thậm chí ngay cả tri giác cũng không có. Phát hiện như vậy khiến nàng có chút để oải.
''Sao vậy hả?'' Thấy con ngươi Lam Khiên Mạch u ám, Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng hỏi.
''Em muốn sờ mặt Thanh Hạm, nhưng em không làm được.'' Lam Khiên Mạch mân mê cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng ủy khuất nói.
''Không sao đâu, chị giúp em.''
Ngôn Thanh Hạm nói xong, liền kép tay Lam Khiên Mạch qua đặt lên má mình. Cảm thấy vàn tay bị khống chế kia có chua run rẩy, cô đau lòng dùng mặt mình cọ lên, nhất thời có chút luyến tiếc không nỡ buông ra. ''Thanh Hạm, em gần đây thật bại hoại, còn làm cho chị khóc, chị có trách em không?'' Lam Khiên Mạch cười hỏi, còn có biểu hiện hổ thẹn, kỳ thật là đang cười nhạo Ngôn Ngôn khóc nhè.
''Chị đương nhiên là phải trách, nếu em không cậy mạnh cứu chị, thì sao lại bị thương nặng như vậy, hại chị lo lắng, rồi sao mà không khóc cho được?'' Bị Lam Khiên Mạch chọc ghẹo, Ngôn Thanh Hạm ngại ngùng tự đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Đối với ác mộng sợ hãi khiến cô khóc khi này, cô cũng có chút quẫn bách.
Từ nhỏ đến lớn, nếu không tính thời kì còn là trẻ sơ sinh, số lần Ngôn Thanh Hạm khóc có thể chị đếm trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên là kho cô 7 tuổi, bởi vì gia sư cố ý làm khó cô mà ra một đề bài toán tiểu học dành cho lớp sáu. Kết quả Ngôn Thanh Hạm giải không được, mới ủy khuất oa oa khóc lớn.
Ngoại trừ chuyện này ra, thì chính là năm 10 tuổi lần đó tiễn ba mẹ sang nước ngoài. Lần đó, cô trốn trong phòng vệ sinh ở sân bay khóc hết một tiếng. Thậm chí vì không muốn bị ba mẹ phát hiện mình khóc, nên đã cố nén không đi tiễn bọn họ, cho đến khi hai người đi rồi thì đôi mắt ửng hồng kia mới chịu đi ra.
Trong ấn tượng của Ngôn Thanh Hạm, thì mình chỉ khóc có hai lần. Cô không ngờ được, chính mình lại vì Lam Khiên Mạch mà khóc đến hai lần trong một ngày. Nghĩ đến năm nay mình cũng đã 28 mà còn khóc nhè trước mặt người yêu, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy rất là ngượng, khuôn mặt trắng nõn trực tiếp biến thành màu đỏ hồng.
''Ha ha, Thanh Hạm lại xấu hổ kìa. Thật ra thì chị không cần phải ngượng ngùng gì đâu, bây giờ đến cả đàn ông to con hễ động một chút cũng khóc nhè rồi, Thanh Hạm nhà em khóc một chút thì có làm sao đâu? Mà nói đến bộ dạng khi chị khóc cũng bình thường mà, cũng rất dễ nhìn giống như khi chị cười thôi. Thanh Hạm muốn khóc thì cứ khóc, ai dám nói một câu, em sẽ cắn chết hắn cho Thanh Hạm.''
''Được rồi, không cho phép lắm mồm nữa. Chuyện tối qua chị đã cho người cẩn thận điều tra. Còn nữa, Cát Cát lạc đường cũng đã tìm về rồi, chờ một lắt quản gia sẽ đưa đến.'' Ngôn Thanh Hạm nói, cầm lấy ly nước có ống hút cho Lam Khiên Mạch uống. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người kia phồng lên đầy khả ái, cô nhịn không không đưa tay nhéo nhéo mấy cái.
''Thanh Hạm, Cát Cát đúng là một đứa nhỏ hư, thấy hai người mẹ của nó gặp tai nạn xe, liền bỏ trốn trước tiên không thèm tới cứu chúng ta.''
''Cái này cũng không thể trách nó, dù sao nó cũng là con mèo, có lẽ đã bị dọa sợ. Hơn nữa, làm gì có đến hai người mẹ chứ, không phải trước đó em đã nói không thích chị rồi còn gì?'' Rất hiển nhiên, Ngôn Thanh Hạm đã rất quan tâm đến câu nói kia của Lam Khiên Mạch. Thoáng thấy biểu tình của cô bất mãn, Lam Khiên Mạch cười cười, ý bảo cô xích lại gần.
''Thanh Hạm tới đây, em muốn nói cho chị bí mật này.''
''Ừ, em nói đi.'' Ngôn Thanh Hạm cũng không nhìn thấy tiếu ý trong mắt Lam Khiên Mạch, mà nghe lời đưa tai đến gần.
''Thanh Hạm cúi xuống một chút, đầu hạ thấp xuống một chút.''
''Như vậy hả?''
Ngôn Thanh Hạm hỏi, đưa mặt xích xuống. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có luồng nhiệt khí phất qua mặt mình. Ngay sau đó, cánh môi Lam Khiên Mạch liền dính vào.
''Em thật sự là không có thích Thanh Hạm đâu, bởi vì…''
''Em yêu chị.''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.