Hai người cứ như vậy dây dưa, ai cũng ngại không dám chủ động nói chuyện. Cảm giác được dưới bụng tích tự áp lực càng lúc càng lớn, Lam Khiên Mạch có chút khó chịu nhíu mày. Nàng thật sự hối hận vì sao mình lại uống nhiều nước như vậy, nếu như uống một chút thôi, thì chí ít cũng có thể chịu được tới sáng mai. Nhưng mà, nàng dường như lại quên mất một chuyện quan trọng. Với tình trạng bây giờ của nàng, căn bản không thể chỉ nằm trong bệnh viện này một hai ngày được, ít nhất cũng phải là một hai tháng mới được. "Chị đến giúp em a!" cuối cùng, vẫn là Ngôn Thanh Hạm mở miệng phá vỡ yên tĩnh. Cô giống như quyết định sắp làm chuyện trọng đại gì đó liền ngẩng đầu, sau đó bước tới giường Lam Khiên Mạch, đem hai tay đưa ra sau lưng người kia. Khi hơi ấm ngón tay chạm đến da thịt mát lạnh kia, khuôn mặt Lam Khiên Mạch đỏ như máu nhỏ, tình huống của Ngôn Thanh Hạm so với nàng cũng không tốt được hơn bao nhiêu. "Thanh Hạm cứ để cho ý tá đến đây đi." Lam Khiên Mạch nhẹ nói, ngượng ngùng nghiêng đầu đi chỗ khác. Bởi vì xấu hổ, khuôn mặt nàng cùng hai bên tai đã nhuộm thành màu đỏ, phối cùng màu tím nhạt trên cổ, nhìn qua như là mật đào chín muồi đầy kiều diễm. Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác nhìn, tiện đà đem ánh mắt nhìn đến chỗ tay mình. Một bên mắt cô cảm giác cả viền mắt như khô nóng theo. Lúc này, nửa người dưới của Lam Khiên Mạch cũng chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ màu tím che lấp. Cặp đùi trắng nõn trong gian phòng không quá sáng có vẻ càng chói mắt, quần ngoài cởi ra còn dính dưới hai chân nhỏ của nàng, ngược lại như có hiệu quả với thị giác một nửa chống cự, nửa nghênh đón. Tư thế này hợp cùng thần sắc tái nhợt và bọ đồng phục bệnh nhân trắng sọc xanh, đúng là tràn đầy cảm giác mê hoặc khác. Kinh giác khi chính mình lần nữa nhìn đến sửng sốt, Ngôn Thanh Hạm ho nhẹ vài tiếng, tự tay cởϊ qυầи lót cho Lam Khiên Mạch. "Không sao đâu, để cho chị làm, em là bạn gái của chị, chuyện riêng tư như vậy, để chị làm vẫn tốt hơn." Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói, ngón tay chậm rãi lướt theo mép qυầи ɭóŧ của Lam Khiên Mạch từ từ kéo xuống, tiện đà đem mảnh vải nhỏ kia giữ lại, từ từ kéo xuống dưới. Bởi vì sau lưng Lam Khiên Mạch còn có thương tích, không thể động mạnh được, Ngôn Thanh Hạm không thể làm gì khác hơn là khom người nâng mông nàng lên, giúp nàng cởϊ qυầи lót ra. Khi bàn tay chạm đến cái mông đàn hồi kia, Ngôn Thanh Hạm cảm giác rõ ràng tay mình đang run rẩy. Không biết vì sao, cô lại muốn xoa nắn chỗ đó của Lam Khiên Mạch. ''Thanh Hạm… Nhanh một chút, được không?'' Trong lúc Ngôn Thanh Hạm đang ngẩn người, thì Lam Khiên Mạch lại thúc giục. Nghe tiếng người kia nhắc nhở cô, Ngôn Thanh Hạm ngượng ngùng gật đầu, đem qυầи ɭóŧ cởi ra. Trong quá trình đó, ngón tay cùng da ma sát, mang đến từng trận cảm xúc nóng rực, vải thô ráp ban đầu không cảm giác lại khiến làn da nhột không chịu nổi. Lam Khiên Mạch dùng răng cắn môi dưới, muốn dùng đau đớn để giảm bớt đi cảm giác Ngôn Thanh Hạm đem lại cho mình. Nàng không biết cảm giác này nên nói thế nào, hay hình dung ra sao. Nó cũng không phải *, cũng không phải ngại ngùng, mà là một sự hưng phấn cùng thỏa mãn không nói ra được. Lam Khiên Mạch nghĩ, trên đời có thể khiến Ngôn Thanh Hạm làm được như vậy chỉ sợ có mỗi một người là chính mình. ''Em chuẩn bị xong chưa?'' Lúc này tiếng nói của Ngôn Thanh Hạm từ bên dưới truyền đến. Lam Khiên Mạch giương mắt nhìn xuống, thấy đối phương đang úp sấp trên giường, cầm ống thông tiểu hỏi mình. Chứng kiến cái món đồ thô bỉ kia, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ gật đầu. Nàng không nhịn nổi nữa, chỉ sợ nhìn nữa mình sẽ tiểu dầm trên giường mất. ''Ừm, chị bắt đầu đây.'' Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói, đem cái ống nhỏ hướng vào bên trong ** của Lam Khiên Mạch. Tri thức về sinh lý của cô cũng không ít, cũng rất ít nhìn thấy bộ vị tư mật của nữ nhân như vậy. Cho dù lần đó cùng Lam Khiên Mạch thân mật, thì đây cũng là lần thứ hai cô mới nhìn thấy được nơi đó của nữ nhân. Cầm ống thông tiểu, Ngôn Thanh Hạm có chút mê mang đánh giá địa phương nằm giữa hai chân Lam Khiên Mạch. Nói đó có màu sắc trắng mịn giống hệt lần trước mình nhìn thấy đầy tiên diễm, không chút tạp chất nào. Có lẽ chưa bị thanh tẩy qua, nó dường như khô khốc như sa mạc, tầng tầng cánh hoa xếp chồng lên nhau, không giống như lần trước trong suốt óng ánh. "Tiểu Mạch… cái này nên để đâu đây?" nghe Ngôn Thanh Hạm hỏi, Lam Khiên Mạch sửng sốt, nửa ngày cũng không kịp lấy lại tinh thần. Khi nãy nàng còn nhìn thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm hiên ngang thế thốt sắt son thế mà, còn tưởng là đối phương thực sự biết cách dùng ống thông tiểu này. Hiện tại xem ra, đại tiểu thư này căn bản là dốt đặc cán mai a. "Thanh Hạm, nếu không…. đi gọi y tá đến đây đi, em… ah" Lam Khiên Mạch còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác dưới hạ thân truyền đến cảm giác tê dại, khoái ý đến đột ngột khiến nàng không kịp chuẩn bị rên nhẹ một tiếng. "Tiểu Mạch, xin lỗi, đau lắm hả?" Ngôn Thanh Hạm vô cùng áy náy hỏi, cô cho là cái địa phương nổi lên kia chính là vị trí chính xác. Nhưng nhìn phản ứng của Lam Khiên Mạch, hình như mình đoán sai rồi. "Thanh Hạm, không phải chỗ đó, xích xuống dưới, xuống dưới một chút." mấy chữ này, Lam Khiên Mạch phải nghiến răng mà nặn ra, nàng cảm thấy tình hình hiện tại mình dạy Ngôn Thanh Hạm còn khó khăn hơn lần trước nhiều. "Ừm, chị thử lần nữa." Ngôn Thanh Hạm rất chân thật, tiếp tục dùng cái ống thông tiểu dưới hai chân Lam Khiên Mạch đâm tới đâm lui, đụng loạn khắp nơi. Thân thể vì bị Ngôn Thanh Hạm thăm dò lung tung là nóng lên, càng lúc càng nóng, Lam Khiên Mạch cắn chặt môi dưới, phòng ngừa cho mình kêu thành tiếng. Nàng biết, thân thể mình đối với Ngôn Thanh Hạm không có bất kỳ đề kháng nào. Cho dù chỉ bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, tùy ý cô dùng cái vật kia đâm loạn, Lam Khiên Mạch cũng cảm giác được dường như mình có chút ẩm ướt. Lam Khiên Mạch nghĩ, nếu lúc này giữa hai chân mình không phải Ngôn Thanh Hạm, nàng tin là mình sẽ một cước đạp đối phương xuống ngay tức khắc. Đ*t cmn, chị không biết chỗ nào thì đi hỏi y tá đi, chị còn ở đó đâm loạn cái gì a!? "Thanh Hạm, chị… xong chưa?" Lam Khiên Mạch thúc giục lần nữa, nàng không phải sợ chính mình không nhịn được, là sợ phản ứng của thân thể bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy. "Ừm, chị tìm thấy rồi." Ngôn Thanh đưa ngón tay vào bộ vị bên dưới, tán đều hai cánh hồng sang hai bên, cái lỗ nhỏ kích cỡ như ngòi bút xuất hiện trước mắt mình. Ngôn Thanh Hạm đeo găng tay y tá đưa cho mình trước, dùng nước khủ trùng thoa lên chỗ đó của Lam Khiên Mạch, cuối cùng mới từ từ đưa ống thông tiểu vào. Dù sao cô cũng không phải dân chuyên nghiệp, mặc dù đã tự nhắc mình đừng khẩn trương, nhưng tay vẫn không nhịn được mà run rẩy. "Tiểu Mạch, có thể sẽ đau một chút, em ráng chịu nha." Ngôn Thanh Hạm nói giọng an ủi Lam Khiên Mạch, dùng lòng bàn tay đem cửa hang mở rộng ra, rồi cầm ống thông tiểu cho vào trong. Mới vừa vào chưa được vài li, Ngôn Thanh Hạm liền cảm giác có chướng ngại bên trong khiến người bên dưới đau đớn đến run rẩy. Thật vất vả mới đặt được ông thông đúng vị trí, lúc này Lam Khiên Mạch đã ra một thân mồ hôi lạnh. Ngôn Thanh Hạm đau lòng vuốt bụng nàng, dùng gương mặt cọ nhẹ bên trên. "Thanh Hạm, em không sao." qua một lúc lâu, sự đau đớn kia mới tan đi, thay vào đó là sự mắc tiểu càng thêm mãnh liệt. Mắt thấy người bên trên đang cúi đầu nhìn mình, Lam Khiên Mạch cắn cắn môi dưới, nói với Ngôn Thanh Hạm: "Thanh Hạm, chị nhắm mắt lại được không, em…" lời kế tiếp, Lam Khiên Mạch cũng không nói tiếp. Nàng cũng không muốn Ngôn Thanh Hạm nhìn mình làm chuyện đó, thật sự rất mất mặt. "Ừm, chị không nhìn." Ngôn Thanh Hạm hiểu rõ Lam Khiên Mạch lo lắng, cô nghe lời nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên. Sau khi xác nhận cô không có mở mắt, Lam Khiên Mạch mới an tâm, đem lượng nước dư trong người bài tiết ra ngoài. Bởi vì tầm nhìn bị trở ngại, cho nên xúc giác và thính giác càng thêm nhạy cảm. Cảm thấy từng dòng nước ấm theo ống dẫn chảy vào trong túi bóng, chúng nó chảy rất nhanh, nhiệt độ rất cao, ngay cả tay mình cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia. Nghe tách… tách… tiếng nước chảy, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được tay run lên. Động tác này khá nhỏ không dễ gì phát hiện ra, nhưng lúc này lại phóng đại gấp nhiều lần, có thể nói hai người càng thêm xấu hổ không biết nên làm gì. Một lát sau, cảm giác Lam Khiên Mạch xong rồi, Ngôn Thanh Hạm mới từ từ mở mắt, đem khăn đến cạnh giường giúp nàng lau sạch thân thể. Nhìn nữ nhân vì mình quỵ ở đó lau cái nơi giữa hai chân cho mình, Lam Khiên Mạch đột nhiên có một sự xúc động muốn khóc. Ngoại trừ Ngôn Thanh Hạm ra, thực sự đã lâu lắm rồi không còn ai đối đãi quan tâm nàng như vậy. Một cô gái ưu tú như vậy, hai tay của cô nhất định chỉ có thể chạm vào những tác phẩm nghệ thuật đắt giá, cô hẳn phải là người ngồi ở Ngôn thi quản lí tất cả mọi người, Nhưng mà, chỉ vì một điều không ngờ, mà nữ nhân này phải đến bệnh viện này chăm sóc cho mình, còn phải mà chuyện như vậy. Lam Khiên Mạch cảm thấy rất hạnh phúc, đồng thời cũng đau lòng cho Ngôn Thanh Hạm, nàng thực sự không muốn để nữ nhân đó phải làm những việc này. "Thanh Hạm, xin lỗi." thấy Ngôn Thanh Hạm từ trong wc đi ra, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói. Nhưng không nghĩ đến, câu nói này lại khiến đối phương thay đổi sắc mặt. "Tại sao lại nói xin lỗi? có lỗi là do em không xem trọng tính mạng đi cứu chị, hay là có lỗi vì em thích chị?" Ngôn Thanh Hạm thấp giọng hỏi ngược lại, cô ngồi bên cạnh Lam Khiên Mạch, giúp nàng xoa bóp hai cánh tay không thể nhúc nhích. Cô có hỏi qua bác sĩ, chỉ cần xoa bóp nhiều sẽ khiến cho bắp thịt Lam Khiên Mạch mau tốt hơn. "Thanh Hạm, thật ra chỉ cần gọi y tá đến trông em là được rồi, thấy chị như vậy, em rất đau lòng." Lam Khiên Mạch nhìn vành mắt thâm quầng của Ngôn Thanh Hạm mà nhíu mày, nàng biết, người này từ sau tai nạn xe vẫn luôn chăm sóc cho mình, căn bản không có nghỉ ngơi. "Không cần, thật ra y tá cẩn thận tỉ mỉ thì cũng sẽ không làm tốt hơn chị. Em hiện tại đã thành như vậy, chị không thể đem em giao cho bất kỳ ai chăm sóc được. Tiểu Mạch, em vì chị mới bị thương nằm ở đây, chị có trách nhiệm chăm sóc em." Rõ ràng làm người ta vui vẻ nói tới, nhưng khi Lam Khiên Mạch nghe thấy thì cảm giác hình như bị thay đổi. Nàng ngắm nhìn ánh mắt kiên định của Ngôn Thanh Hạm, trong lòng nổi lên chua xót. Tại sao lại nói thành trách nhiệm? có phải là chị đối với em cũng chỉ vì trách nhiệm? "Thanh Hạm, em cũng không cần chị phải lo, càng không muốn làm gánh nặng của chị. Em cũng không có tàn tật, nếu chị vì chuyện tai nạn xe, chỉ yêu thích em, chị không cần…" "Em đừng nghĩ vẩn vơ nữa được không? Lam Khiên Mạch, chị trịnh trọng nói cho em biết, chị thích em, không phải vì nguyên nhân nào hết. Chỉ vì chị thích em thôi, muốn ở cùng em. Em là nữ nhân của chị, hiện tại lại vì chị bị thương thành như vậy, lẽ nào chị không được đau lòng vì em sao? em biết không, lúc nhìn thấy em trong xe chị đã sợ thế nào không? cảm giác vô lực đó chị cho đến giờ cũng chưa có trải qua, giống như cả thế giới đều sụp đổ hết vậy." Ngôn Thanh Hạm từ một người không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cô là người ít khi biểu lộ cảm xúc với người khác, lại càng khiến nhiều người không thể nhìn thấu nội tâm của cô. Hiện tại, đối mặt với hoài nghi của Lam Khiên Mạch, cô cũng không có giận, chỉ là trong lòng đau thay cái nữ nhân ngu ngốc này. Rõ ràng nàng cũng là một người ưu tú nhưng khi đứng trước mặt mình lại không có tự tin như vậy? "Thanh Hạm, xin lỗi, em không nên nói như vậy. Em…" "Đứa ngốc, em sao lại xin lỗi chị? vì sao em cứ phải đặt mình vào cái vị trí tự ti như vậy? không cần nói xin lỗi vì em không có gì sai cả." "Thanh Hạm, em chỉ sợ chị sẽ biến mất." Lam Khiên Mạch nói đưa tay phải vô lực nhích một chút. Nàng muốn ôm Ngôn Thanh Hạm, muốn dán chặt lại với cô. "Sẽ không đâu, đừng sợ, em sẽ mãi mãi không mất đi chị đâu." Ngôn Thanh Hạm khống chế tốt lực đạo của mình, nhẹ nhàng ôm lấy Lam Khiên Mạch. Cô chỉ dùng chút sức, sợ chính mình lại làm đối phương bị thương. "Ừm, em tin là Thanh Hạm vẫn luôn yêu em." Lam Khiên Mạch thỏa mãn nhếch miệng, đưa đầu cọ qua cọ lại trên cổ Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bộ dạng nàng làm nũng Ngôn Thanh Hạm lại ôm nàng chặt thêm một chút không sợ nàng sẽ bị đau. Người này đã từng có cảm giác không an toàn, vậy hãy để cho hành động của mình khiến nàng được yên tâm. "Tiểu Mạch, em nói lần trước, muốn tìm cho Cát Cát một người mẹ, không bằng để chị tới làm, được không?" nghe lời Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạc trước là sửng sốt, sau đó lại phục hồi rất nhanh. Nàng hôn nhẹ lên cằm Ngôn Thanh Hạm,dùng hết khí lực toàn thân giật giật ngón tay, đem ngón cái Ngôn Thanh Hạm nắm lấy. "Được, em nghĩ, Thanh Hạm sẽ là người mẹ tốt nhất trên đời này, cũng là lão bà tốt nhất." Tác giả có lời muốn nói Ông ngoại: Mẹ! mẹ! Lam Lam: Tả tiểu thư, kỳ thật, ta chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của ngươi a! Vi Vi: Nhan Nhan! Ta chính là khuê nữ thân sinh của ngươi a! Mau đến cùng với ta! Chúng ta cùng nhau trình diễn một màn hoa hoa lệ lệ tình mẫu nữ ái đi a!! Ngôn Ngôn: Ta… nếu ngươi là mẫu thân ta, ta muốn Mạc Vân gặp mọi người đều quên hết. Phong Phong: Tuy ta là người ở văn khác chuyển đến, thế nhưng, ta cũng đang thiếu một người mẹ, ngươi cũng không tệ lắm, nếu không… cứ chọn ta bỉ ổi…. (Nhuế Nhuế: Tiểu Phong, về ăn cơm!) Cát Cát: Meo meo! Meo meo! (phiên dịch: ta mới là người mang thai 10 tháng sinh ra mèo cute! Tả mẹ mau đem Vi Vi cho ta ngồi!) Hiểu Bạo: khụ khụ… Tiểu Tả: Ngươi muốn nói cái gì? (mặt lộ vẻ hung quang) Hiểu Bạo: Khụ khụ… thật ra… ta là mẹ ruột của ngươi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]