Chương trước
Chương sau
Đinh lão dọa chạy ba tên sứ giả của Thủy Hoàng Đảo, phút chốc liền quay lại Pháp Vân Tự Lôi Sơn, bấy giờ thầy trò Vô Từ mới dìu dắt nhau đứng dậy tìm từng người một, ai cứu được thì cứu, ai chết rồi thì chết, cả Lôi Sơn một mảnh tiêu điều, tiếng mõ cùng tiếng kinh não nề vang lên ngày càng lớn.

Vô Từ bám lấy một gã phật tử, cùng với mấy vị cao tăng khó nhọc tới trước mặt Đinh lão cảm tạ, xưng một tiếng tiền bối.

Đinh lão xua tay không nhận, lão đã từng gặp qua mấy người trong số này, thậm chí nhiều người còn mang ơn lão chỉ điểm, từng lên xuống Tản Viên nhiều lần, bèn cúi rạp người lễ nghi sư đồ.

Lão Đinh than thở, móc ra một mặt gương đồng rạn vỡ xem như hỏng, mặt gương này làm từ đồng thau, bình thường chính là đồ lão để hoa quả khi cúng vái, đã có từ thời cha ông lão, nay bị ngọn đèn biển kia chiếu xem như vứt đi.

Lão Đinh nói: “Các ngươi nên cảm tạ cái mâm nay, không có nó ta cũng bó tay bó chân.”

Mấy vị tăng ni phật tử than thở mãi không thôi, chỉ một ngọn hải đăng mà uy lực khôn cùng, nếu không có món gia bảo của Đinh lão may mắn khắc chế, thử hỏi kẻ nào chống nổi, thử hỏi Thủy Hoàng Đảo mạnh mẽ cỡ nào.

Đinh lão tay cầm Pháp Lôi Trượng giơ lên, tùy tiện múa may mấy cái, nói: “Các ngươi chớ nản, chẳng qua các ngươi chưa hiểu hết cây Pháp trượng này, nhìn ta làm thử.”

Đinh lão gồng mình, Long khí cuồn cuộn dâng lên, quanh người lão bay lượn sáu mươi bốn đạo long khí, lão thét dài một tiếng, tay cầm Pháp Lôi Trượng vụt lên, sấm sét nổi đầy trời, thiên địa chuyển sắc, lôi vân bạo động, mấy chục dặm sấm sét giăng ngang bầu trời, vô hình có lôi long ẩn núp trong mây, uy lực ghê gớm, dân chúng lại được thêm một phen kinh hồn bạt vía.

Nếu vừa nãy, lão Vô Từ chỉ phát huy được năm phần uy lực như vậy, ba gã sứ giả kia muốn tác oai tác quái sợ rằng phải có một hai người bỏ lại mạng.

Lão Đinh đưa lại Pháp Lôi Trượng nói: “Cây pháp trượng này vốn gốc không phải Phật khí, về sau này mới bị người luyện thành trượng, các ngươi dùng Phật pháp phát huy sẽ không đủ uy lực.”

Vô Từ xá dài tạ ơn, tinh thần phấn chấn, lão còn định hỏi thêm thì phía Đại La Thành lửa cháy ngùn ngụt, Long Trì Chung phóng thẳng lên trời, long khí mịt mù tỏa ra uy nghiêm trấn áp xuống dưới, Đinh lão cũng rời đi tự lúc nào.

---oo0oo---

Vòng ngoài Hoàng Thành, tiếng trống dồn dập, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thấy cấm quân cưỡi ngựa hô hoán: “Đỗ gia làm phản chiếm Cấm Cung, bắt Thái tử, Lê Hỏa Đầu có lệnh tụ binh.”

Lê Thọ một cước đá văng cửa Hoàng Thành, hùng hổ xách đao dẫn theo mấy nghìn cấm quân tràn vào như lũ cuốn, hắn tức giận thét lên: “Hết Dương gia lại tới Đỗ gia, con mẹ quân phản phúc.”

Một mặt khác, Khai Quốc Vương mang theo thân binh công phá Hoàng Thành, đây là binh mã nhà hắn, thường ngày chỉ bảo vệ phủ đệ hoặc cai quan đất đai, uy võ hiển nhiên xa không theo kịp Cấm binh của Lê Thọ, tuy nhiên theo sau lại là mấy trăm Quốc Tử Giám đệ tử, cùng hơn chục vị Đường chủ, đây là một cỗ chiến lực không nhỏ.

Ngay phía trên Cấm Cung Khai Hoàng Phủ, Long Trì Chung lơ lửng chấn động inh tai nhức óc, kịch đấu cùng một viên Minh Châu, tình thế giằng co bất phân thắng bại.

Đứng tại trên Long Trì Chung chính là Quốc Tử Giám Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc, kẻ đối diện điều khiển viên minh châu kia không ai khác chính là Đỗ gia chủ Đỗ Bính, tiếng tăm lẫy lừng.

Đỗ gia hơn ngàn cao thủ đứng chật Cấm Cung, lẫn vào đó có mấy gã vận bạch y thần thái lãnh đạm, Đỗ gia chủ nét mặt thâm trầm, phong phạm tiêu sái, lưng đeo trường kiếm nói: “Tế tửu, thế cục đã định, chỉ cần lão bỏ tối theo sáng, ta liền để lão một chức quan lớn trong triều, dưới một người, trên vạn người.”

Lão Tế tửu khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, thực lực lão có phần nhỉnh hơn Đỗ Bính, từ đấy xem ra Long Trì Chung yếu thế rất nhiều so với viên minh châu kia, sở dĩ thế cuộc cân bằng cho tới lúc này là hoàn toàn nhờ vào tu vi của lão Tế tửu.

Thấy lão Nguyễn khuôn mặt khinh bỉ, Đỗ Bính cười lớn nói: “Viên châu này chính là Hắc Thủy Huyền Châu, hẳn là lão đã nghe tên?”

Lão Tế tửu nhíu khuôn mặt khẽ đổi sắc, tuy lão đã đoán ra mấy phần, nhưng khi nghe tới tên vẫn không khỏi dao động, viên Hắc Thủy Huyền Châu kia sử sách còn chép, Đinh Triều lúc bị diệt, Hắc Thủy Huyền Châu dâng bão lũ tàn sát vô dân chúng, giết hại phần đông cao thủ, đây chính là hung binh trứ danh.

Đỗ gia chủ lại nói: “Tế tửu, ngươi đợi Pháp Vân Tự tới cứu viện ư? Vầng mặt trời nhỏ lúc nãy, chính là xuất hiện phía trên Tam Sơn, ta sợ giờ phút này Tam Sơn gà chó cũng không còn một con. Lại thêm đợt lôi vân hồi nãy, ngươi nghĩ còn mình còn cơ hội sao?”

“Bính, ngươi cũng là một tay ta nâng đỡ chỉ bảo, uổng ngươi ăn học, uổng cho cha mẹ sinh ra người, huyết quản ngươi chảy huyết cẩu, không xứng làm Việt tộc.”, lão Tế Tửu không nhịn được cơn giận mắng.

Đỗ Bính thiên tư trác tuyệt, cùng với Đức Chính, Lưu Đạt, Nguyễn Lượng, Phạm Hiếu, Trần Phúc, Dương Thiên Cường, Vũ Phượng Tường, lúc còn trẻ được xưng làm Nam Thiên Thất Hùng.

Không ai rõ Đỗ Bính thực lực mạnh yếu bao nhiêu, nhưng thiên hạ đồn đãi, hắn không yếu hơn Lưu Đạt, người đứng đầu Nam Thiên Thất Hùng, lại thêm từ lúc hắn lên làm gia chủ, Đỗ gia từ chỗ yếu kém, bỗng vụt lên trở thành nhất đại gia tộc, có lẽ chỉ kém Lưu Trần hai nhà một chút.

Lúc này, mấy ngàn cấm binh của Lê Thọ đã tràn vào vây kín Cấm cung, ruồi muỗi bay không lọt, nhưng chặn mỗi cửa vào Cấm Cung đều là Đỗ gia cao thủ, bọn này tinh thông kiếm pháp, mỗi toán bảy người hợp thành một trận thế nhỏ, bốn mươi chín người hợp thành trận thế lớn, kiếm chưa vung mà khí thế đã phóng rát cả da mặt, Lê Thọ há miệng gọi tên Thái tử mấy lần nhưng không người hồi đáp, hắn không dám đốc quân xông lên.

Lê Thọ rối như gà mắc tóc, không biết làm thế nào, lão Đô Thống cha hắn đã đem quân lên Quỷ Môn Quan cùng gã họ Nùng làm loạn Thiên Quốc, Đức Chính mang theo toàn bộ binh lực xuôi nam, mấy vị Gia chủ Lục gia cũng đi theo, chỉ để một mình Đỗ gia ở lại hộ Kinh cùng Quốc Tử Giám, Pháp Vân Tự, Lê Thọ thầm mắng: “Hoàng đế hồ đồ thật rồi, để lại một tổ ong ngay trong ống tay áo.”

“Họ Đỗ khốn nạn, họ Đỗ chó má, có giỏi thả Nhật Tôn Thái tử ra, lão tử cùng ngươi công bình một trận chiến.”, Lê Thọ thi triển công phu mắng người la lớn, hiển nhiên nếu Nhật Tôn được thả, hắn sẽ đem Cấm quân băm vằm cả Đỗ gia thành tương.

Lúc này Khai Quốc Vương chạy tới, lăng không bước lên, từ xa đối thoại cùng Đỗ Bính, nói: “Đỗ huynh, Lý gia không bạc huynh, Việt tộc không bạc huynh, Phật Mã huynh không bạc Đỗ gia, huynh làm vậy, tiếng xấu muôn đời không thể rửa.”

Đỗ Bính quát: “Im miệng, kẻ thắng chính là người viết sử, lúc đó ta sẽ cho Lý gia các người một vết nhơ, để muôn đời sau các người không thể mở mày mở mặt.”

Khai Quốc Vương điềm tĩnh nói: “Đỗ huynh làm vậy, Vũ sư tỷ sẽ nghĩ thế nào?”

Đỗ Bính nghe tới đây bỗng nhiên trầm xuống, để cho lão Tế Tửu có thời cơ thở một hơi, thôi thúc Long Trì Chung chống lại, có vẽ như Khai Quốc Vương đã gãi đúng chỗ ngứa của Đỗ gia chủ.

Nhưng không, Đỗ Bính sau phút thất thần bỗng nhiên hung quang bộc phát, Vũ Phượng Tường chính là nỗi đau của hắn, để một kiếp này hắn vĩnh viễn sinh hận trong lòng.

Khai Quốc Vương Lý Long Bồ mắt khẽ nheo tiếp tục nói ra tên Vũ tông chủ, khơi lại một miền ký ức, khi đó hắn còn ngang dọc chạy theo Phật Mã khắp nơi.

Nam Thiên Thất Hùng lúc trẻ, khi đó Vũ Phượng Tường nhan sắc tuyệt đẹp, được xưng đệ nhất mỹ nhân, bất kể ai một lần gặp nàng đều đem lòng si mê khó cưỡng, đương nhiên có cả Đỗ Bính, Dương Thiên Cường trong đó.

Trong những kẻ đem lòng si mê, Đỗ Bính là kẻ say đắm nhất, cũng là người xứng đáng nhất với nàng, bởi Lưu Đạt đã có ý chung nhân, Trần Phúc tính tình phục sức cổ quái, Nguyễn Lượng chỉ yêu cái lò rèn của gã, Phạm Hiếu thì cả ngày lang thang nơi thâm sơn cùng cốc tìm cỏ cây côn trùng, còn Dương Thiên Cường bản lãnh cùng dung mạo đều thua kém Đỗ Bính.

Nhưng vẫn còn đó Lý Phật Mã, hắn thực lực không cao, nhưng uyên bác hơn người, tinh thông đủ thứ, lại mang phong phạm đế hoàng, nhân từ bác ái, trái tim Vũ Phượng Tường không tự chủ được hướng về Phật Mã, để lại cho Đỗ Bính nỗi hận khôn nguôi.

Nhưng Phật Mã gánh vác gia tộc quốc thổ trên vai, cuối cùng cưới Mai Hậu, giúp Lý gia lớn mạnh thế lực, Vũ Phượng Tường buồn bã đi cầu đạo, tìm tới Vô Vi Tông, từ đó người ta ít thấy Đỗ Bính đi lại trong tu chân giới, mà Đỗ gia hai mươi năm nay lớn mạnh không ngừng, trở thành nhất lưu gia tộc.

Một hồi tình sử như vậy, rất ít kẻ biết, ở đây có lẽ cũng chỉ có lão Tế Tửu cùng Khai Quốc Vương rõ ràng.

Đỗ Bính quét hung quang về phía Lý Long Bồ, nói: “Ngươi biết ư, qua ngày mai, Đức Chính không sống nổi, mấy chục vạn đại quân không ai sống nổi, các ngươi cũng không ai sống nổi, ta sẽ đón nàng về, để nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.