Đinh lão dọa chạy ba tên sứ giả của Thủy Hoàng Đảo, phút chốc liền quay lại Pháp Vân Tự Lôi Sơn, bấy giờ thầy trò Vô Từ mới dìu dắt nhau đứng dậy tìm từng người một, ai cứu được thì cứu, ai chết rồi thì chết, cả Lôi Sơn một mảnh tiêu điều, tiếng mõ cùng tiếng kinh não nề vang lên ngày càng lớn.
Vô Từ bám lấy một gã phật tử, cùng với mấy vị cao tăng khó nhọc tới trước mặt Đinh lão cảm tạ, xưng một tiếng tiền bối.
Đinh lão xua tay không nhận, lão đã từng gặp qua mấy người trong số này, thậm chí nhiều người còn mang ơn lão chỉ điểm, từng lên xuống Tản Viên nhiều lần, bèn cúi rạp người lễ nghi sư đồ.
Lão Đinh than thở, móc ra một mặt gương đồng rạn vỡ xem như hỏng, mặt gương này làm từ đồng thau, bình thường chính là đồ lão để hoa quả khi cúng vái, đã có từ thời cha ông lão, nay bị ngọn đèn biển kia chiếu xem như vứt đi.
Lão Đinh nói: “Các ngươi nên cảm tạ cái mâm nay, không có nó ta cũng bó tay bó chân.”
Mấy vị tăng ni phật tử than thở mãi không thôi, chỉ một ngọn hải đăng mà uy lực khôn cùng, nếu không có món gia bảo của Đinh lão may mắn khắc chế, thử hỏi kẻ nào chống nổi, thử hỏi Thủy Hoàng Đảo mạnh mẽ cỡ nào.
Đinh lão tay cầm Pháp Lôi Trượng giơ lên, tùy tiện múa may mấy cái, nói: “Các ngươi chớ nản, chẳng qua các ngươi chưa hiểu hết cây Pháp trượng này, nhìn ta làm thử.”
Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957893/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.