Chương trước
Chương sau
Ba gã thiếu niên áo quần nhuốm máu, xách theo ngọn hải đăng sáng tối chập chờn chạy ra khỏi Man Hoang Chi Địa, đầu tử xích kia giống như Ma Long, một đòn vồ tới uy lực phô thiên cái địa, khiến ba gã suýt bỏ mạng tại nơi đây.

“Còn đúng ba khối Vương Lệnh!”, Gã xách hải đăng nhíu mày, mười khối Vương Lệnh thì bảy đã mang ra để đối phó đầu tử xích kia, chỉ còn ba khối là không đủ để trấn trụ Tây Lâm cùng Hồi tộc.

“Hồi tộc dễ nói, bọn hắn gió chiều nào nghiêng chiều đấy, chúng ta không cần tới Vương Lệnh.”, Một tên khác nói.

“Phần Tây Lâm ta đã có cách, bọn hắn trời sinh thú tính tham lam, cho bọn hắn thật nhiều lợi ích sẽ ổn thỏa.”, Tên thứ ba lên tiếng.

Tên xách hải đăng gật đầu, ngọn đèn trong tay hắn dần dần sáng lên, không còn lập lòe như trước, cả một góc biên giới sát Man Hoang Chi Địa sáng rõ như ban ngày.

“Tới Pháp Vân Tự!”

Đại Việt, Châu Cổ Pháp, Tam Sơn. Pháp Vân Tự niệm lực cuồn cuộn, Phật quang lờn vờn quanh Lôi Tháp, đang đêm mà tòa tòa bảo tháp này chiếu sáng cả một vùng, dân chúng ở quanh ngước lên Tam Sơn đều có thể thấy rõ mồn một, ai ai cũng sinh ngưỡng vọng.

Tam Sơn gồm ba đỉnh, chia làm Lôi Sơn, Vân Sơn và Vũ Sơn, Lôi Sơn ở chính giữa, chùa chiền miếu mạo phần lớn tập trung ở đây, thường ngày phật tử kéo tới hàng vạn, khói hương nghi ngút, xứng là Phật địa trời Nam, ngay cả hoàng gia cũng phần lớn là đệ tử của Pháp Vân Tự.

Lại nói, Pháp Vân Tự mới phát dương quang đại hơn trăm năm nay, nhưng lịch sử sâu xa không thể lường. Năm xưa, tổ phái là Tỳ Ni Đa Lưu Chi lặn lội từ Phạn Quốc xa xôi, mang theo Bát Nhã Kinh tới khai tông lập phái, giáo hóa chúng dân, tính ra cũng có tới năm sáu trăm năm lịch sử, tuổi đời tuy so ra còn kém xa Chử Đạo Viện, Vô Vi Tông, nhưng lại là môn phái đứng đầu thiên hạ.

Sở dĩ có chuyện như vậy bởi Pháp Vân Tự đệ tử tục gia nhiều vô số, ngay cả một gã gánh nước nếu có duyên cũng trở thành tục gia đệ tử, người ta thường nói, từ Lôi Tháp tới Quỷ Môn Quan, không nơi nào không có người của Pháp Vân Tự.

Quỷ Môn Quan cấp tốc báo về, Man Thành bị ngoại địch đánh hạ, hải đăng mấy trăm năm trước lại hiện, mấy trăm dặm bán kính quanh Tam Sơn, Phật tử vội vã đổ về, Lôi Tháp tiếng chuông réo rắt muốn xé tan màn đêm, Phật quang trên Lôi Tháp càng lúc càng thịnh.

Ba gã thiếu niên không nhanh không chậm xuất hiện trên bầu trời Tam Sơn, soi sáng cả đỉnh núi, bên dưới ngồi tụng kinh có không dưới ngàn đệ tử, tục gia có, xuất gia có, ni cô có, hòa thượng có, ăn mày cũng có.

“Pháp Vân Tự danh bất hư truyền, năm xưa từng đánh trọng thương Thủy Hoàng Đảo sứ giả, quả nhiên có chỗ bất phàm.”, Gã thiếu niên xách hải đăng nói vọng vang cả đỉnh núi.

Vô Từ Đại Sư tay cầm Pháp Lôi Trượng, chủ trì Bát Nhã Đại Trận, tập hợp lực lượng của hơn ngàn đệ tử cùng trưởng lão, khuôn mặt không lộ lo lắng chút nào, mỉm cười chắp tay nói: “Thí chủ nói quá, chỗ thâm sơn cùng cốc này không biết có gì để các vị phải đại xá quang lâm.”

Gã xách hải đăng cười nói: “Ta tới chiêu hàng, các ngươi chỉ việc kéo về Đại La, giết chết toàn bộ Hoàng tộc, hưởng vinh hoa phú quý muôn đời.”

Bấy giờ lão Chủ sự La Hán Đường là Nghiêm Bảo Tính trừng mắt quát: “Hưởng vinh hoa, phú quý! Để trở thành lũ phản cẩu các ngươi. Lão tử thả một đao tự sát.”

Một gã thiếu niên cau mày đáp: “Mấy trăm năm trước, lúc họ Đinh làm loạn, các ngươi cũng cứng đầu như vậy.”

Nghiêm Bảo Tính giơ Hàng Ma Xử của lão chỉ lên trời mắng: “Hình Khí Môn hôm nay đi xuống mới có chuyện bọn cẩu các ngươi tới đây múa võ giương oai. Lúc trước các ngươi dám thò đầu ra, lão tử làm con các ngươi. Có giỏi đánh với lão tử ba trăm hiệp.”

“Chớ nhiều lời với bọn hắn.”, Gã xách hải đăng trực tiếp thôi thúc pháp lực đem ánh sáng ngọn đèn biển toàn bộ chiếu xuống Lôi Tháp, ánh sáng xộc tới, vừa vặn trên bầu trời Tam Sơn xuất hiện một mảnh Phật quang giăng ra như tấm lưới cản lại.

Gã xách đèn chiếu mạnh hơn, tấm lưới Phật quang võng xuống, có vài chỗ bị đánh tới mỏng như tờ giấy, Vô Từ niệm một câu mô phật, lăng không bước lên, mấy ngàn đệ tử cùng lúc niệm Bát Nhã Kinh, niệm lực như thủy triều dâng, tụ tập toàn bộ vào người Đại Sư.

Vô Từ ngồi dưới đài sen, cả người quay như chong chóng, gánh lấy Bát Nhã Đại Trận chống chọi cũng ngọn hải đăng, Phật quang có lúc đại thịnh vọt lên cao hất văng ánh sáng đèn biển, lại có lúc bị áp chế gắt gao, sà xuống tới đỉnh Lôi Tháp.

Đột nhiên cả ba gã thiếu niên cùng đánh ra công pháp, ngọn lửa bên trong ngọn hải đăng bỗng cháy rực, một đạo ánh sáng chói lòa bắn xuống, đài sen của Vô Từ bị đánh nát, bản thân lão thì hộc máu, nhưng lão vẫn kiên định chắp tay tụng niệm.

“Tế Pháp binh!”, Vô Từ thét dài, toàn bộ phật tử trên núi đồng loạt lấy ra binh khí của mình một đòn hủy đi, đem toàn bộ lực lượng đổ về Pháp Lôi Trượng, thời khắc tồn vong của môn phái mấy trăm năm trước lại hiện.

Thanh thiền trượng phát sáng chói lòa, Phật quang rực cháy, Vô Từ Đại Sư một chiêu điểm tới, sấm sét nổ đì đoàng, một cây thiền trường khổng lồ rẽ lôi đình đập tới ba gã địch nhân, đòn đánh uy lực tuyệt luân, rung chuyển cả bầu trời.

Thế nhưng thiền trượng chỉ đập vào một vùng biển nước mênh mang, dấy lên một trận sóng lớn ngập trời, ba gã thiếu niên chỉ chật vật một chút, thổ huyết nhẹ cùng choáng váng, mà Vô Từ bị lực phản chấn trực tiếp văng xuống đập vào Lôi Tháp, thụ thương rất nặng, phật tử phần lớn cũng trọng thương, có người trực tiếp mất mạng, Phật võng hình thành từ Bát Nhã Đại Trận rách tung tóe.

Gã thiếu niên xách đèn biển cười lạnh: “Đám người của Thích Ca không hơn gì thứ này.”

Ba gã đáp xuống gần Tam Sơn, hải đăng giơ lên, vốn định chiếu một cái hủy đi cả ngọn núi, giết cho gà chó cũng không còn một con, lập uy với thiên hạ, nhưng ba gã lại thấy một lão nông ống quần cao thấp, một chút khí tức cường giả cũng không có, đang lăng không từ hướng Đại La Kinh bước tới, trong nháy mắt đã đứng sau lưng ba gã.

Gã xách đèn biển nghi ngờ hướng lão nông kia hỏi: “Xin hỏi cao danh quý tánh của tiền bối?”

Lão nông xua xua tay, nhìn xuống dưới Tam Sơn phật tử trọng thương la liệt, bâng quơ đáp cho có: “Họ Đinh, trông miếu.”

Gã thiếu niên thận trọng, sợ cho lão nông kia gây khó dễ, chậm trễ thời gian trong đêm của bọn hắn, bèn nói: “Bọn tiểu bối là người của Thủy Hoàng Đảo, phụng Vương mệnh tới đây chiêu hàng Pháp Vân Tự, có chỗ không phải mong tiền bối chớ trách.”

Giọng hắn có cung kính nhưng cũng mười phần tự phụ.

Lão nông họ Đinh giống như chưa bao giờ nghe tới Thủy Hoàng Đảo, chỉ ậm ậm ờ ờ, khuôn mặt không vui hỏi lại: “Các ngươi có biết bấy giờ là canh mấy không? Đèn đuốc sáng trưng thế này thì ta làm sao mà ngủ được?”

Lão Đinh vốn ở xa nơi đây, nhưng run rủi thế nào, lại bị đèn soi vào nhà, trời bỗng sáng trưng như ban ngày, gà trống thi nhau gáy, làm lão cũng phải một phen bị nhầm.

Gã thiếu niên cười xòa cúi xuống tạ tội đáp: “Cây đèn này của tại hạ là một căn bảo vật của Thủy Hoàng Đảo, thắp lên sẽ biến đêm thành ngày, khiến tiền bối bị ảnh hưởng!”

Lão Đinh khó chịu xua tay: “Ta già rồi, không còn sống được mấy, đêm ngủ không được bao nhiêu, các ngươi mau mau cút đi chỗ khác, chớ ảnh hưởng tới ta.”

Nghe tới chữ cút, ba gã liền trầm mặt, lạnh lùng không nói một lời, bọn hắn thân phận là cỡ nào tôn quý, thực lực là cỡ nào mạnh mẽ, lão nông kia cũng chỉ là một tên trông miếu, lại dám hỗn hào trước mặt bọn hắn như vậy, chưa nói tới việc bọn hắn đã lễ độ vô cùng.

“Lão già, bọn ta nhất mực tôn trọng lão, lão lại hống hách như vậy, vậy thì để bọn ta tiễn lão một đoạn cùng đám trọc dưới kia.”.

Tên thiếu niên một lời không hợp, liền quay ngoắt thái độ, huơ cây đèn biển chiếu vào người lão nông, ngọn đèn này chiếu tới đâu, hủy hoại tan tành tới đó, núi lở sông cạn, chớ nói chiếu vào người.

Ấy thế mà vị lão nông kia cổ quái thế nào, đèn chiếu vào người lão toàn bộ ánh sáng đều bật trở lại, quay ngược chiếu vào ba gã thiếu niên, khiến ba tên hoảng hốt tránh lui.

“Có quỷ!”, Cả ba tên cùng hô lớn.

“Cùng lên!”, Ba gã thiếu niên bộ pháp biến đổi, hình thành trận thế cổ quái vây quanh lão nông, tạo nên một vùng xoáy nước sâu hun hút muốn nhấn chìm lão, nhưng bất kể bọn hắn thôi thúc công pháp ra sao, lão nông kia vẫn đứng vững như bàn thạch không suy chuyển.

Tên xách hải đăng lại giơ đèn lên chiếu khiến lão nông lóa cả mắt, lão bực mình mắng: “Ba thằng nhãi con! Muốn ăn đòn phỏm?”

Bàn tay lão cong cong vỗ ra, nghe như có tiếng rồng ngâm, một gã bị nện thẳng vào mông văng ra khỏi trận hình, một gã lại thì bị lão nông trực tiếp nắm lấy chân xách ngược, gã còn lại nhờ cây đèn biển lợi hại nên may mắn không sao.

“Ta không tin không giết được ngươi!”, Gã bị nắm chân gào lên, đem một tấm Vương Lệnh ra bóp, còn ba tấm, mỗi người giữ một tấm, hắn lập tức mang ra dùng.

Tấm Vương Lệnh này chưa vô thượng thần uy, quả nhiên bạo phát không gì không phá, bầu trời còn mơ hồ xuất hiện một tên Thủy Thần uy mãnh cưỡi trên chiến xa. Lão nông bị hất văng xuống núi như mũi tên, đánh xuyên cả qua mấy lớp đất đá, hẳn là tan xương nát thịt.

Ba gã thiếu niên thở phào một hơi, quyết định nhanh chóng thiêu cháy Tam Sơn thành tro bụi, nhưng quỷ quái thế nào, đất đá nứt ra, lão nông kia lại bò lên, đội mồ sống dậy, quần áo rách nát, xách theo cây trượng của Vô Từ đuổi tới, nhìn cách lão cầm cây trượng thực giống cầm cây chổi lông gà.

Ba gã thiếu niên kinh hãi, biết rằng hôm nay đụng phải lão quái vật, không nói một lời bèn thôi thúc đèn biển chạy trốn, lúc đầu bọn hắn vốn định xuôi nam, cắt đuôi ông lão tìm tới Chử Đạo Viện cùng Thiên Môn Đạo, nhưng lão nông kia một mực theo sau, không nhanh không chậm, khiến bọn hắn càng thêm kinh hoảng, đổi hướng thẳng ra biển mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.