Ba gã thiếu niên áo quần nhuốm máu, xách theo ngọn hải đăng sáng tối chập chờn chạy ra khỏi Man Hoang Chi Địa, đầu tử xích kia giống như Ma Long, một đòn vồ tới uy lực phô thiên cái địa, khiến ba gã suýt bỏ mạng tại nơi đây.
“Còn đúng ba khối Vương Lệnh!”, Gã xách hải đăng nhíu mày, mười khối Vương Lệnh thì bảy đã mang ra để đối phó đầu tử xích kia, chỉ còn ba khối là không đủ để trấn trụ Tây Lâm cùng Hồi tộc.
“Hồi tộc dễ nói, bọn hắn gió chiều nào nghiêng chiều đấy, chúng ta không cần tới Vương Lệnh.”, Một tên khác nói.
“Phần Tây Lâm ta đã có cách, bọn hắn trời sinh thú tính tham lam, cho bọn hắn thật nhiều lợi ích sẽ ổn thỏa.”, Tên thứ ba lên tiếng.
Tên xách hải đăng gật đầu, ngọn đèn trong tay hắn dần dần sáng lên, không còn lập lòe như trước, cả một góc biên giới sát Man Hoang Chi Địa sáng rõ như ban ngày.
“Tới Pháp Vân Tự!”
Đại Việt, Châu Cổ Pháp, Tam Sơn. Pháp Vân Tự niệm lực cuồn cuộn, Phật quang lờn vờn quanh Lôi Tháp, đang đêm mà tòa tòa bảo tháp này chiếu sáng cả một vùng, dân chúng ở quanh ngước lên Tam Sơn đều có thể thấy rõ mồn một, ai ai cũng sinh ngưỡng vọng.
Tam Sơn gồm ba đỉnh, chia làm Lôi Sơn, Vân Sơn và Vũ Sơn, Lôi Sơn ở chính giữa, chùa chiền miếu mạo phần lớn tập trung ở đây, thường ngày phật tử kéo tới hàng vạn, khói hương nghi ngút, xứng là Phật địa trời Nam, ngay cả hoàng gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957892/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.