Đương đêm, Lý Minh cải trang thành một gã thủy binh, lén trốn Ngô Tuấn nhảy tùm xuống biển, bơi tới Ngự Thuyền của Đức Chính, hắn là một tay sông hồ thành thạo, Đà Giang thượng hạ lưu hắn đã qua lại không biết bao lần, bởi vậy trọng binh canh gác không phát hiện chút nào.
Ngự Thuyền bấy giờ đã tắt nhạc, quân thần sau một ngày tửu ca no nê, có lẽ đã ai về thuyền nấy, Đức Chính nằm chính giữa khoang thuyền, ngáy vang như sấm, bên cạnh có một tên hộ vệ cao thủ đứng canh.
Lý Minh lén lên được thuyền, tiến vào trong khoang hướng gã hộ vệ kia chào: “Bê hạ!”
Gã hộ vệ kia gật đầu, đánh ra một đạo Phật quang thần thông, đem khoang thuyền này phong cấm, đoạn hướng Lý Minh nói: “Thế nào?”
“Loạn Khu một mảnh đại loạn, Vô số cao thủ từ Thiên Quốc lẫn Băng Nguyên đổ về, sau đó lập tức thuê thuyền xuôi nam.”, Lý Minh nói.
Hắn lại hỏi Đức Chính: “Hãn tộc thế nào?”
“Thần Tông không thấy động tĩnh, Nùng Trí Cao cũng là một gã đại tài, đánh dẹp gần mười châu, Địch Thanh đã kéo Thiết Kỵ xuôi nam.”, Đức Chính đáp.
Lý Minh suy tư, đoạn nói: “Phỏng chừng ngày mai sẽ có Vương Lệnh từ Thủy Hoàng Đảo đưa tới Nam Kinh Thái Hòa Điện, khi đó Triệu Thiên dù không muốn nhưng tất phải động binh cùng các phương.”
---oo0oo---
Hắc Vực, thường ngày tối đen như mực, chỉ le lói một chút ánh sáng mặt trời chiếu tới mỏng manh như sợi tơ, nhưng hôm nay đột nhiên sáng bừng một mảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957891/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.