Đông Hải, Ngự Thuyền đèn hoa chăng kết, ngự vũ hoan ca, vua tôi chè chén say sưa, từ ngày xuất binh tới giờ, Đức Chính mười hôm say chín, hiếm thấy khi nào tỉnh táo.
Ở một hạm thuyền khác, Vũ tông chủ, Lưu gia chủ, Trần gia chủ, Nguyễn gia chủ cùng Phạm gia chủ một chỗ tụ họp, bàn cãi rất hăng, xung quanh còn có mấy vị lạ mặt ngồi xem.
Lưu Đạt lên tiếng: “Chúng ta nếu yên ổn, còn có thể tranh thủ mấy năm nữa, một khi đã xuất binh, chú định Thủy Hoàng Đảo sẽ ra tay.”
Vũ Phượng Tường nói: “Các huynh, có tin báo về, đèn biển đáp xuống phương Bắc.”
Cả mấy người cùng nhướng mày, có người đưa ngón tay gõ lạch cạch xuống bàn, khoang thuyền im ắng lạ thường.
Đột nhiên cả mặt biển vang lên tiếng cầm réo rắt, tiếng cầm khiến người nghe rạo rực trong lòng, thần mê ý loạn, toán binh lính nhiều kẻ tu vi còn kém, định lực yếu lập tức khoa tay múa chân, trong đầu hiện ra huyễn cảnh mê ảo, đều là trai trên gái dưới, hoan hỉ trụy lạc.
“Là ả lẳng lơ Thiên Hoa Tông Hồ Tử Uyên”, Vũ Phượng Tường cau mày khinh ghét ra mặt.
“Tới nhanh như vậy?”, Phạm Hiếu than thở nhìn ra ngoài, chân đi guốc mộc lóc cóc, đem một viên đan dược bóp mịn, thổi ra một hơi, dược tính theo gió biển tràn sang khắp các hạm thuyền, đám binh sĩ ở gần lập tức tỉnh táo lại.
Phạm Gia chủ còn đang định nhảy sang hạm thuyền khác hòng phóng giải dược, một chân vừa nhắc lên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957894/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.