Trâm nghệt mặt nhìn dưa của mình, dưa tươi như này mà nó bảo thối. Một thằng công tử chỉ biết ăn rồi phá như Tùng Anh thì làm sao có thể nói ra lời uy tín, làm sao có được kiến thức lựa dưa hấu. Trâm cười khẩy.
Đi bên cạnh Tùng Anh là một con chó Labrador Retriever béo múp, vừa nhìn là biết con này chắc ăn khoẻ lắm. Con chó bị xích lại, dây xích nằm trong tay chủ, vừa thấy Trâm thì điên cuồng sủa ầm lên.
"Gâu gâu gâu! Gẩu gấu gâu gầu gâu!"
Vãi, Trâm tổn thương đấy. Chủ thì chê Trâm mua dưa thối, chó thấy Trâm thì sủa. Con Labrador nhe răng gầm gừ, nhìn Trâm cứ như nhìn kẻ thù. Trâm phải lùi lại mấy bước vì rén, lắc đầu thầm khinh bỉ vì thằng chủ nó chả biết quản chó gì cả.
Tùng Anh thấy chó của mình bướng quá liền kéo dây xích, mắng:
- Nào Gucci không sủa bạn!
Trâm tức xì khói, trên trán nổi bốn vạch hắc ám, nó nói thế khác nào bảo Trâm là chó. Lại còn đặt tên con chó là Gucci.
Nóng giận là bản năng, tĩnh lặng là bản lĩnh nên Trâm không lồng lộn lên nữa, Trâm chỉ điềm đạm, thục nữ, hỏi han nhẹ nhàng:
- Hôm nay cũng có nhã hứng dắt lợn đi dạo cơ à?
Tùng Anh rụt cổ khó hiểu, con Gucci này hơi thừa cân nhưng đâu đến nỗi bị gọi là lợn. Súc sinh cũng là con người mà, nó có tội tình gì mà body shaming nó.
- Mày khùng hả? Đây là con chó.
- Ừ thì tao hỏi con chó chứ có hỏi mày đâu.
Nguyễn Tùng Anh chợt hiểu ra, khuôn mặt tối sầm như tắt điện.
- Mày hơi láo rồi đấy, mai đến lớp đừng trách thằng này. Sư tử lâu không gầm lại bị hiểu lầm là Hello Kitty à?
Ở trường người ta dè chừng Tùng Anh Nguyễn vì nó chơi trong hội báo, mà những đứa đấy không ai biết chúng nó dám làm những việc gì đâu. Giang hồ truyền tai nhau rằng mấy thằng đó yêu con nào thì con đấy khổ, ghét con nào thì còn khổ hơn nữa, cứ dính líu đến bọn đấy thì chết chắc, nói gì Kim Trâm lại dám chửi Tùng Anh là lợn.
Trong 36 kế, chạy là thượng sách nên Trâm ôm dưa bỏ chạy. Nó không biết đằng sau lưng mình, thằng nhóc nào đó khẽ cười một cách đểu giả, nhìn nó bằng ánh mắt đục ngầu của quỷ dữ.
Tùng Anh biết nhà Trâm ở quanh khu PL (giấu tên) rồi, khu của những đại gia khét tiếng. Trong tương lai vị trí đắc địa này sẽ phát triển mạnh mẽ, giá đất theo đó cũng ngày một tăng cao.
Đường PL có ít xe cộ chạy qua, chủ yếu là đường cho người ta chạy bộ, đạp xe thể thao hoặc dắt cún cưng đi dạo, cho các em bé ra chơi. Quanh đây toàn những quán cafe và quán ăn đắt tiền mà người có điều kiện hoặc giới trẻ hay lui đến; những ngôi nhà, biệt thự cao tầng được thiết kế nhiều dạng khác nhau. Dân ở đây không ai không giàu.
Trâm chạy về khoe bà rằng mình vừa biết mua dưa hấu.
- Bà ơi con mua dưa hấu ngoài đường 30 nghìn 1 quả nè.
Bà Bình tuy cảm thấy có điềm không lành nhưng sợ cháu tự ái nên tạm không nói gì. Bà đứng bên cạnh trực tiếp giám sát Trâm bổ dưa. Con bé hớn hở cầm dao bổ quả dưa làm đôi, chợt một mùi khó chịu bốc lên. Trâm ngửi xong mà đần cả người, mùi gì cứ tởm tởm như mùi nôn ấy.
- Ọe.
Nó bịt mũi lại, đầu óc chuếnh choáng cảm tưởng như có mấy ngôi sao vàng bay bay trên đầu. Nó chạm tay vào quả dưa, bên trong mềm oặt ra. Nó kết luận là quả dưa này đúng là bị thối.
Kinh quá nên Trâm dứt khoát quẳng quả dưa vào thùng rác. Trâm thề rằng kể từ nay đến hết cuộc đời, Trâm sẽ không bao giờ mua dưa 6 nghìn 1 cân nữa.
Rồi, giờ bảng vàng danh dự của nó đã được bổ sung thêm thành tích: rửa bát bát vỡ, luộc rau cháy rau, nấu cơm quên bấm nút, và mua dưa hấu thối.
***
Trâm tắm xong, lau khô tóc rồi nhảy lên giường, như thói quen cầm điện thoại lên check tin nhắn. Ngoài tin nhắn của Mai ra thì còn lại là tin của group chat vớ vẩn cùng với mấy thằng con trai đang tán tỉnh nó: Trương Tuấn, Quang Phạm, Đoàn Khôi...
Trâm lười quá, tắt mẹ trạng thái hoạt động.
Tự nhiên có một cuộc điện thoại call video đến từ "Chó Mai", Trâm đồng ý nhận cuộc gọi và theo sau đó là tiếng con Mai kêu ca rồ dại lên:
- Trâm, tao cãi nhau với thằng Huy rồi!
Huy là người yêu Mai. Trâm không bất ngờ, coi đó như lẽ thường của cuộc sống.
- Chiều vừa đi ăn mà về đã cãi nhau rồi?
- Tao phải làm sao giờ?
- Chia tay, mày thì cứ liên quan đến yêu đương thì chia tay.
- Mày điên à? Mày còn chưa nghe tao kể.
Trâm chẹp miệng, không cần nghe kể cũng biết, nó còn lạ gì cái bọn này. Yêu với chả đương cứ được dăm bữa bảy hôm là lục đục cãi nhau. Có hôm con Mai xích mích với người yêu mà khóc sưng mắt cả đêm, thời gian đấy dùng để mập mờ với 10 thằng có phải là hạnh phúc không?
- Thế chúng mày làm sao?
- Nó thả tim ảnh con khác.
- Ừ chia tay đi.
Lời khuyên của Trâm đắt giá quá nên Mai nghe xong mặt liền tối đen như mực. Sau rồi Mai thấy mặt mộc của mình trên màn hình xấu quá, trước hết nó phải tìm một cái filter cho xinh rồi mới bộc bạch tiếp:
- Mày có biết tại sao con gái khó chịu khi người yêu mình thả tim ảnh đứa khác không?
Trâm chưa có người yêu bao giờ nên nó trả lời một cách phỏng đoán:
- Thì kiểu ghen, tính chiếm hữu cao, hoặc là sợ mất người yêu.
- Không phải. Là vì ghét cảm giác bị thương hại. Mày có biết là cảm giác thấy người yêu mình đi thả tim like ảnh hết con này đến con khác nó kiểu rẻ tiền lắm không? Rồi mấy đứa con gái đấy nghĩ gì về một thằng đã có người yêu mà cứ suốt ngày thả tim ảnh nó, kiểu như tao chẳng là cái gì đặc biệt nên nó mới phải ve vãn xung quanh những đứa con gái khác ý.
Trâm im lặng chưa biết nói gì, thấy Mai đang cảm xúc quá nên tạm thời cứ lắng nghe nó nói tiếp.
- Những thằng khác đã có người yêu mà thả tim ảnh tao tao cũng thấy khổ thân cho người yêu nó. Tao ghen tị với mấy thằng mà chỉ follow mỗi người yêu nó, chỉ đăng ảnh với người yêu nó và đặc biệt là chỉ tim ảnh mỗi người yêu nó thôi. Cảm giác có người yêu thì mình phải là người đặc biệt và được ưu tiên nhất chứ, có rồi mà chẳng khác mẹ gì chưa có thì tao không cần.
- ...
Mai tủi thân nên tuôn ra một tràng, chắc nó đã chịu đựng thằng Huy nhiều lắm. Trâm chỉ muốn khuyên ngắn gọn ba chữ "chia tay đi" nhưng thế nào sau đó lại nghĩ khác, nhiệt liệt hùa theo bạn mình:
- Đúng rồi đấy, thằng kia tệ, tệ vãi, không thể chấp nhận được luôn ý.
Filter của Messenger xấu quá, Trâm chả ưng cái nào.
Mai nói tiếp:
- Thôi tao chia tay đây Trâm ạ, tao quá mệt mỏi rồi, lần này tao chia tay thật nhé.
- Ừ dứt khoát chia tay đi, với cái thằng đấy không phải tiếc gì hết, ngày mai tao mà thấy mày bảo quay lại với nó thì chết với tao.
Tối hôm đấy con Mai nhắn tin chia tay, nó block luôn thằng Huy, cuối cùng quay về call với Trâm khóc nức nở. Đây là lần thứ 10 trong tháng nó nói chia tay rồi, không biết có chia thật không nữa, nhưng thực lòng Trâm mong là con bé hoàn toàn giác ngộ và quay trở lại cuộc sống độc thân viên mãn như Trâm.
- Không có gì buồn hết, chỉ là chia tay thôi mà. Không yêu thằng này thì yêu thằng khác, tình là rác phủi là bay. Mai tao đưa mày đi ăn lẩu.
- Mày làm tao...xúc động quá huhu...
- Tối nay bố mày sẽ thức cùng mày luôn, bao giờ mày ngủ thì bố ngủ.
Trâm nói thế Mai càng bật khóc dữ hơn, nước mắt tèm nhèm lấm lem tràn khắp khuôn mặt, giống như rằng bạn đang rất đau khổ và có người bước đến sưởi ấm che chở cho bạn vậy. Mỗi lần Mai buồn tình, Trâm hay thức cùng Mai đến 2-3 giờ sáng chỉ để an ủi và tâm sự cùng Mai, làm sao mà không cảm động cho được.
Mai quệt tay lau nước mắt, lau đến bay cả filter, nó thút thít:
- Kể ra mày không yêu ai lại hạnh phúc nhỉ? Mày coi đám con trai như cỏ rác ý, tao hỏi thật mày đã bao giờ đau khổ vì tình chưa.
Trâm rơi vào quãng lặng trầm tư 3 giây, sau không mấy vui vẻ trả lời:
- Kẻ phản diện nào mà chả có quá khứ.
- Thật? Ai làm mày đau khổ thế? Forever crush à?
- Cũng tựa tựa thế, chuyện dài lắm, liên quan đến hàng xóm của mày đấy, nếu tao kể đến 3 giờ thì mày có dám nghe không?
Mai đang tuyệt vọng chợt bừng tỉnh lại liền. Chơi với Trâm hơn 2 năm mà bây giờ mới có cơ hội khai phá quá khứ của Trâm, Mai cảm giác mình sắp được nghe chuyện hay ho rồi đây. Lại còn là hàng xóm của Mai cơ à.
Dương Phương Mai nở nụ cười dần mất đi nhân tính:
- Đêm nay đứa nào ngủ làm chó.
Được rồi, xem như là Trâm thích biển nên hôm nay Trâm sẽ mang quá khứ ra khơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]