Trâm nộp bài làm của mình và không kì vọng gì nhiều, chỉ cầu cho trên điểm trung bình là được. Từ trước đến giờ Trâm cũng không mặn mà với việc học.
Nhưng mà nhục quá, một người kinh nghiệm mập mờ đầy mình như Trâm mà không viết nổi nghị luận xã hội về tình yêu tuổi học trò. Giả sử mà đổi đề bài thành "mập mờ tuổi học trò" thì Trâm tự tin 10 điểm luôn, gì chứ nó tuy chưa chính thức yêu ai nhưng mập mờ cũng qua qua chục thằng.
Hết tiết, Tùng Anh cuốn gói rời đi, không quên vứt lại bút bi trả Trâm. Cái thằng đấy cho dù gặp lại sau bao nhiêu năm thì nó vẫn cọc tính và vô liêm sỉ như vậy. Còn không thèm cảm ơn lấy người ta một câu, rất xứng đáng bị Trâm ghét.
Con Mai tức tốc chạy xuống tìm Trâm ngay sau khi có tiếng trống hết giờ, theo thói quen đánh vào mông Trâm, liên tục tra hỏi:
- Á à con kia khai mau, mày chơi với Tùng Anh Nguyễn từ bao giờ? Mày giấu tao cái gì đúng không?
Mai không kìm nén nổi sự tò mò, nhìn Trâm bằng con mắt sáng rực như chó gặp được chủ. Mai chơi với Trâm bắt đầu từ lớp 10 nên không biết Trâm và Tùng Anh từng học với nhau trước đó.
Hai đứa khoác tay nhau đi ra nhà xe, vì thân thiết nên Trâm không ngại gì Mai:
- Cái thằng đấy nó cứ ngồi cạnh tao ấy chứ, đuổi cũng không đi.
- Mày đùa bố à? Sao lại đuổi là đuổi như nào? Không tranh thủ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595606/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.