Nhưng là Phong ôm tôi vậy người nằm dưới đất, chẳng lẻ...vừa nghĩ xong một cảm giác chua xót trong lòng tôi bất giác xông lên, run rẩy cúi tầm mắt xuống nhìn. Nước mắt tôi nhòe đi ,trong lồng n.g.ự.c rái tim bất chợt đông cứng lại khi người nằm đó lại là Tuấn. Là Tuấn đỡ cho tôi, là Tuấn bảo vệ tôi nếu không có Tuấn người nằm đây bây giờ chắc chắn là tôi rồi.
Tôi khuỵu xuống, vật vã ôm lấy người Tuấn mà gào lên. Bàn tay tôi nâng đầu Tuấn vào lòng mình, cảm giác ươn ướt xuất hiện, Nỗi sợ hãi khiến tôi không thốt lên thành tiếng khi mà tôi nghiêng đầu Tuấn sang một bên rồi nhìn vào đó...một vết thương xuất hiện và một dòng m.á.u đỏ tươi đang chảy ra thấm vào từng sợi tóc của Tuấn…
Trong phòng bệnh viện xộc mùi thuốc khử trùng, Tuấn nằm đó trên đầu quấn băng trắng toát, im lặng nhắm nghiền hai mắt. Bên tay chằng chịt vết kim tiêm và dây nhợ. Đã mấy ngày trôi qua rồi nhưng Tuấn vẫn không chịu tĩnh.
Tôi ngồi cạnh chấm từng tăm bông nước thấm lên môi Tuấn cho đỡ bị khô. Cõi lòng tôi rối bời. Giờ phút này sau bao nhiêu chuyện xảy ra tôi mới chợt nhận ra một điều, bao lâu nay tôi đã hèn nhát quá nhiều rồi.
Tôi nhận ra mình yêu Tuấn, và cảm giác mạnh mẽ nhất để hiểu ra là khi tôi sợ mất Tuấn lúc Tuấn bị con Quyên đánh.
Thế mà bao lâu nay tôi lại chẳng dám giựt dành hạnh phúc về cho mình. Tôi cứ lấy cái sự đáng thương, cái sự yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728979/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.