Cả ba tôi và Tuấn đều đồng loạt bật cười. Tôi đứng tại đây mà ngơ ngác chẳng hiểu rõ họ đang muốn nói gì. Định lên tiếng hỏi lại ba và Tuấn nhưng khi tôi ngước lên vô tình ánh mắt chạm vào chỗ khóe miệng Tuấn bị rách một đường, m.á.u đỏ cũng đang rỉ ra từ bao giờ, chắc là do lúc nảy Tuấn và Phong đánh nhau nên mới bị thương.
Thấy vậy tôi có chút xót nên bèn không hỏi Tuấn chuyện đang thắc mắc trong lòng nữa mà chỉ quan tâm hỏi Tuấn về chuyện vết thương
-Tuấn bị thương rồi này, có đau không hay là vào nhà để Hằng thoa thuốc rồi băng lại giúp cho.
Tuấn nghe tôi nói liền đưa tay lên chạm vào vết thương. Tuấn hơi nhíu mày lại rồi đưa tay mình xuống. Nhìn vết m.á.u trên tay, Tuấn chỉ lắc đầu cười rồi tự nhiên Tuấn nhìn tôi thật lâu, ánh mắt lạ lắm, bất ngờ Tuấn cầm lấy tay tôi đặt lên chỗ n.g.ự.c của mình. Tuấn nói
-Vết thương trên miệng không đau đâu nên Hằng không cần phải thoa thuốc. Chỉ là ở trong đây này nó đang thổn thức? Có thuốc gì chữa khỏi hay không?
Tôi ngỡ ngàng tròn xoe mở to mắt ra nhìn Tuấn sau khi nghe Tuấn nói câu đó. Phút chốc cả gương mặt tôi nó cứ đỏ bừng như quả cà chua. Còn ba tôi ông đứng cạnh bên, tôi cứ lo nghĩ ông sẽ rầy la Tuấn vì Tuấn nói ra những lời không đứng đắn, ấy thế mà ngược lại ba chỉ cười cười rồi đi tuốt vào trong mái nhà dựng tạm.
Chỉ còn lại hai đứa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728969/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.