Nghe xong Tuấn chỉ nhìn tôi cười cười . Còn tôi nghe ba nói tôi mới chột dạ ngó qua Phong rồi nháy mắt bảo ba im, lúc này hình như ba mới nhớ ra sự có mặt của Phong nên ba liền nói tránh sang chuyện khác.
Nhìn sang Phong, tự nhiên thấy gương mặt anh tối sầm đi rồi anh đi luôn ra ngoài, tôi biết anh giận nên liền quay sang nói Tuấn ngồi chơi với ba mình rồi tôi cũng nhanh chân chạy theo Phong… công nhận anh đi nhanh thật, đuổi theo anh ra đến ngoài bờ sông mà tôi hụt cả hơi.
Nhìn anh đứng đó nhìn ra sông bóng lưng lạnh lùng đối diện với tôi. Biết là ba đã lỡ lời làm anh giận, nhưng tôi đoán ba không cố ý đâu vì ba tôi thương Phong lắm. Nếu như không thương thì trước đó ba đã gả tôi rồi. Dù gì cũng đã vô tình làm Phong chạnh lòng nên tôi liền níu lấy vạt áo của anh rồi thỏ thẻ lên tiếng trước chủ động làm hòa cho anh vui
-Anh giận em hả? Quay lại em nói này?
Phong vẫn im lặng không nói gì?Cũng không quay lại.
-Anh Phong à?
-Anh Phong ơi?
Tôi kêu hai ba tiếng nữa anh vẫn im lặng và không chịu nhìn tôi. Lần này tôi bực nên quay sang dỗi ngược lại anh luôn.
-Anh giận thì đứng đây mà giận luôn đi em đi vô nhà!
Tôi nói thế đó. Thế là anh liền quay lại, vẻ mặt hầm hầm rồi trừng mắt thật dữ nhìn tôi lớn tiếng nói
-Ừ đi đi…em đi mà vào đó nối lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728882/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.