- ----------
“Phụ thân!
Phụ thân!”
- Viên Thiệu tay dắt, tay bồng chạy đi vội vã đến thư phòng của Viên Phùng, vừa chạy vừa la inh ỏi, nước mắt bù lu bù loa:
“Tặc tử Chu Tuấn và Tôn Kiên bị trúng kế mai phục của Ba Tài tại Hứa huyện,
Gần 4 vạn đồng hương bị bọn chúng mê hoặc đi theo, bây giờ tan tác không biết đi về đâu.
Vợ ta … vợ ta mất tích rồi!
Phụ thân, cầu ngài!”
Nhìn con trai nước mắt giàn giụa, Viên Phùng cảm thấy an ủi phần nào vì ít nhất thì nó vẫn còn chút tình người, không đến nỗi vô tình vô nghĩa hoàn toàn như những gì mình vẫn nghĩ về nó.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, đảo mắt qua mới 7-8 tuổi Viên Đàm và còn chưa tròn 3 tuổi Viên Hi, trong lòng ông lão lại nổi lên một cảm xúc khó tả, nửa ai oán trách cứ, nửa cảm thương xót xa.
Kinh nghiệm tình đời lão luyện, không mất bao lâu thì Viên Phùng đã bình ổn hết những sóng gió cảm xúc đảo điên trong lòng, nghiêm nghị quát:
“Đều đã bước qua ‘nhi lập’ (>30),còn sướt mướt cái gì?
Nhìn xem Đàm nhi”
Viên Đàm đang quỳ bên cạnh Viên Thiệu, nghe tiếng ngửa mặt lên, trên mặt thật đúng là không có bao nhiêu nước mắt.
Viên Phùng gặp đây lại càng nổi giận chỉ vào Viên Thiệu mắng xối xả:
“So với con nít cũng không bằng thì lấy gì thành lập công danh sự nghiệp?
So với nhi tử cũng không bằng thì làm cha thế nào?
Ngươi vì một ả đàn bà mà quỳ xuống, có từng nghĩ đến cơ đồ trăm ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571963/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.