Tôi phải may mắn tới nhường nào, không cần thay đổi gì hết, An Viên vẫn là An Viên trước đây.
— Nhật kí An Viên
Khi An Viên theo Thẩm Hành Xuân ra khỏi tiệm làm tóc, em cứ sờ tóc mình miết qua lớp mũ.
“Anh ơi, đầu đinh có phải khiến mặt em trông càng tròn hơn không?”
Cánh tay Thẩm Hành Xuân gác trên vai An Viên ôm lấy cổ em.
“Không tròn, vả lại mình tên Tiểu Viên nhi, tròn chút cũng đẹp mà.”
Trước đây An Viên chưa từng để kiểu tóc sát da đầu như vậy, cách lớp mũ mà em còn cảm nhận được sự châm chích, sau khi ra khỏi cửa liền cúi gằm mặt, đến khi nghe Thẩm Hành Xuân nói mình đẹp vẻ mặt em mới đỡ hơn.
“Đẹp thật chứ ạ?” An Viên ngước lên, không dám chắc chắn, hỏi thêm lần nữa.
Bàn tay đang ôm cổ em của Thẩm Hành Xuân cọ cọ cằm em.
“Đẹp thật mà, Tiểu Viên nhi là cậu nhóc đẹp nhất đấy.”
Lúc này An Viên mới vừa lòng.
“Mình mau đi sắm đồ Tết thôi.”
“Đưa em đi mua quần áo trước đã.” Thẩm Hành Xuân nói.
Ngón tay trong găng của An Viên ngoắc ngoắc, em nói:
“Em không mua quần áo mới đâu, em mặc đồ cũ của anh là được.”
Thẩm Hành Xuân biết em đang nghĩ gì, An Viên không muốn tiêu nhiều tiền, cậu nói:
“Không tiêu tiền của ông bà, anh Xuân mua cho em. Ăn Tết phải mặc quần áo mới, lát nữa chúng mình cũng mua biếu ông bà.”
An Viên hỏi:
“Anh ơi, anh lấy tiền ở đâu ra thế?”
“Hồi hè anh theo ông lên núi đào thuốc, kiếm ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359654/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.