🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi chẳng phải người tâm địa sắt đá, nhưng cũng không thiện lương đến nỗi đem một đứa nhỏ lang thang ven đường về nuôi.



Cuộc sống của mỗi người vốn chẳng dễ dàng, em ấy không dễ dàng, tôi cũng chẳng tốt hơn được là bao.



Thế nhưng nhìn chiếc xe chở em đi ngày một xa, tôi thấy lòng mình khó chịu thật, loại cảm giác đó không biết phải hình dung thế nào? Chơ vơ vắng vẻ, chua xót vây quanh.



Giống như khi đọc được một cuốn sách hợp ý, còn chưa xem đủ, lại phát hiện đã lật đến trang cuối cùng rồi.



Mà cái đèn phía sau xe kia chính hàng chữ cuối cùng của cuốn sách ấy, buộc tôi phải nhìn chằm chằm, mãi đến tận khi không còn thấy nữa.



Ba tôi nói: "Còn không lỡ à?"



"Ai không lỡ?" Tôi nói: "Chẳng qua là con không biết sau này thằng bé thế nào thôi."



"Chắc chắn người của trạm cứu trợ sẽ xử lý tốt hơn con." Từ trước đến giờ ba luôn sống lý trí hơn tôi: "Vấn đề con không giải quyết được, người ta có thể giải quyết được hết."



Ông vỗ vỗ lên người tôi: "Về thôi, còn ăn cơm. Ba còn chưa được ăn gà quay nữa."







Nói thế nào thì thói quen của con người cũng là thứ đáng sợ, nhỉ?



Đứa nhỏ lang thang kia mới ngồi xổm trước cửa nhà tôi có mấy ngày, thế mà tôi đã hình thành thói quen nhìn về phía góc nào đó rồi.



Ba tôi nói đúng, đưa em tới trạm cứu trợ là cách giải quyết tốt nhất.



Em cũng chưa lớn,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574314/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.