Có lúc tôi thấy thật cạn lời với ba mình, bởi ông chính là kiểu người không bao giờ ra bài theo lẽ thường.
Tôi lấy lại cái đùi từ bàn tay nhóc lang thang, nói với ba mình: "Nhóc này không ăn được."
"Sao thế? Tín đồ tôn giáo, ăn chay hả?"
Xem đi, đây chính là ba tôi đó.
Tôi nói: "Nhóc này ăn vào sẽ ói, dầu mỡ quá."
Có lẽ ba tôi đang nghĩ dạ dày đứa nhỏ có vấn đề, liền nói: "Ừ, thế ăn chút gì đó thanh đạm thôi."
Ông lại hỏi tôi cơm chín chưa, tôi cảm thấy trước khi ăn bản thân phải nghiêm túc nói rõ với ba mình về quan hệ giữa tôi và cậu nhóc lang thang này mới được.
Tôi nói: "Con và nhóc này không có quan hệ gì hết."
Ba lại hỏi tôi: "Đứa bé đã thành niên chưa? Nhìn không lớn lắm, con đừng có làm bừa, chúng ta đều công dân ngoan tuân thủ pháp luật."
Thế này tôi còn biết nói gì nữa?
Mà không nói cũng không được.
"Vừa rồi con không nói đùa với ba, nhóc đó chính là người không có hộ khẩu đó." Tôi nói: "Một đứa nhỏ lang thang, con cho có hai bữa cơm đã ỷ lại vào con rồi, có nói cái gì cũng không chịu đi."
Có lẽ ba đã nhìn ra là tôi nghiêm túc, bèn xoay qua nhìn đứa nhỏ kia.
Ba tôi hỏi em: "Điều con trai bác nói có phải thật không?"
Tên kia không lên tiếng, cũng không thèm phản ứng, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Ba tôi thấy thế nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574311/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.