Tôi không nghĩ bản thân là người biết cảm thông, dù không xấu xa, nhưng cũng không ngốc nghếch đến nỗi làm mọi cách để thành người lương thiện.
Tôi nào có tư cách, cũng đâu có lập trường gì?
Chính bản thân tôi còn đang sống ất ơ đây.
Tôi đẩy em ra khỏi người mình, nói cho em biết: "Nhóc con lớn xác, không được khóc, có thấy ngoài kia không? Hết mưa rồi, mặt trời mọc rồi, nhóc nên đi đâu thì đi đó đi."
Có lẽ em thấy sự kiên quyết từ tôi thế là cắn răng đỏ mắt, đi thật.
Chẳng qua là cái gọi là "đi" của em cũng chỉ là đi ra khỏi tiệm sách của tôi, tiếp tục đứng trong cái góc cạnh cửa.
Em mặc quần áo của tôi, toàn thân sạch sẽ.
Sạch thì sạch đấy, nhưng mặt mày xám xịt.
Đêm qua trời đổ mưa rào, bậc thang vừa bẩn vừa ẩm, em không hề ngồi bệt xuống, chỉ ngồi xổm ở đó.
Tôi đứng sau cửa sổ nhìn em, nhìn em ngồi xổm ở nơi đó ôm đầu gối, thoạt nhìn oan ức vô cùng. Một lúc sau, có lẽ thấy ngồi xổm không ổn lắm, em lại đứng lên, nhìn con đường nhỏ xe cộ qua lại phía trước.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, tôi cũng cứ trốn trong phòng nhìn em.
Sau đó tôi quyết tâm không thèm quản nữa, xoay người làm chuyện của mình.
Mà cái tôi gọi là "chuyện của mình" là gì ấy nhỉ?
Là lấy quyển sách, mở nó ra nhưng đọc chẳng vào.
Tình cờ có khách hàng tới, lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574310/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.