Tôi là người thiếu nhẫn nại, có lẽ mọi sự kiên trì rèn luyện được đã dồn hết vào việc duy trì cuộc sống. 
Cho nên, cái làm tôi thấy bất ngờ là bản thân chưa nổi khùng khi đối mặt với nhóc thúi chẳng biết tí gì này. 
Không những không điên máu, còn thấy vô cùng vui vẻ. 
Tôi dạy đứa nhỏ đánh răng, nhìn em vụng về chà răng đến nỗi chảy cả máu, sau đó còn xấu xa đứng cười, thấy em nhìn vết máu trên bàn chải đánh răng với ánh mắt nghi ngờ, tôi trêu: "Xong rồi, nhóc sắp toi đến nơi rồi." 
Em sốt sắng nhìn tôi, sốt ruột đến nỗi suýt nuốt luôn bọt kem đánh răng trong miệng xuống. 
Tôi nhanh chóng lấy cốc nước cho em súc miệng nhổ bọt kem đánh răng ra. 
Em bảo: "Không muốn chết." 
Tôi hỏi em: "Tại sao? Nhóc sống vì cái gì?" 
Em nhìn tôi chăm chú, sau một lát mới nói: "Trước đây có thể chết, bây giờ không muốn nữa." 
Tôi không phải kiểu người thích tự bổ não này kia, càng không phải người có ham muốn tự luyến, trước giờ tôi luôn biết phân lượng bản thân thế nào, không đến nỗi tự dát vàng lên mặt mình. 
Nhưng khi bị em nhìn như vậy, tôi luôn có cảm giác bản thân là nhánh cỏ có thế cứu mạng em. 
"Đùa nhóc đấy." Tôi nói: "Nhóc không chết được đâu, chỉ chảy máu chân răng xíu thôi." 
Tôi đặt đồ dùng vệ sinh răng của em qua một bên, ấn đầu em xuống để rửa mặt cho em. 
Chăm như chăm đứa nhỏ vậy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574308/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.