Xe dừng trước Viễn Khê, bên ngoài đã có quản gia chờ sẵn. Viễn Tước bước xuống nhìn xung quanh không thấy Vân Hạ đâu, bình thường sẽ thấy người thường hay đi dạo ở ngoài hôm nay không thấy đúng là lạ, liền nhìn quản gia hỏi.
'' Hạ Hạ đang trên phòng sao? ''
Quản gia cung kính trả lời.
'' Vâng, sau khi cậu chủ đi thì bác sĩ Từ đến khám cho cậu Vân sau đó cậu ấy đi dạo bên ngoài vườn hoa thì có điện thoại gọi đến, tôi nghĩ là bạn cậu ấy. Cậu ấy đi dạo một lát thì trở về phòng đến giờ cũng chưa ra khỏi phòng ''
Nghe báo cáo, anh gật đầu hài lòng rồi nhanh chóng đi lên lầu. Đứng trước cửa phòng anh gõ vài tiếng chờ đợi đối phương trả lời.
Cốc cốc cốc
'' Vào đi ''
Trong phòng liền có giọng nói trong trẻo vọng ra ngoài. Viễn Tước nhanh chóng mở cửa đi vào thì thấy Vân Hạ đang ngồi xem các tờ giấy, nhìn kỹ hình như là các bản thiết kế.
Vân Hạ cứ nghĩ quản gia đem thức ăn đến nên không để ý, tiếp tục xem các bản mẫu. Bỗng cậu nghe thấy tiếng nói từ đằng sau vang lên.
'' Không phải tôi kêu em nghỉ ngơi sao? ''
Vân Hạ giật mình rồi xoay ra đằng sau bắt gặp ánh mắt đang nheo lại của anh đang nhìn chằm chằm mình. Cậu chột dạ, nuốt nước miếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
'' Em... em chỉ là rảnh rỗi nên muốn xem các bản thiết kế mà thôi. Em thề em chỉ xem mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980352/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.