Căn phòng sau đó trở nên im lặng cũng chính tiếng chuông điện thoại reo kéo theo Viễn Tước trở về.
'' Alo ''
'' Cái gì? ''
Viễn Tước vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng bên ngoài đã có Thời Túc đứng chờ ở đó. Viễn Tước không nhanh không chậm mà nói, có thể thấy được anh đang rất nôn nóng.
'' Lập tức đến Viễn Gia ''
'' Vâng "
Thời Túc nhanh chóng lái xe tăng tốc chạy đến Viễn Gia. Thời Túc suy nghĩ lần này lại là sóng to gió lớn gì nữa đây.
Viễn Gia
'' Bác sĩ, tình hình bệnh của ông nội như thế nào? ''
Bác sĩ Từ xem xét số liệu sau đó nhìn anh rồi nói.
'' Bệnh của Viễn lão gia không có gì nghiêm trọng chỉ là kích động mới dẫn đến tăng huyết áp mà thôi. Vẫn nên cẩn thận hơn ''
'' Được ''
Đợi đến khi bác sĩ Từ ra ngoài, Viễn Tước mới thả lỏng đi đến ngồi bên cạnh nhìn ông nội Viễn đang nhìn chằm chằm mình.
'' Ông nội có chuyện gì sao? ''
Ông nội Viễn hừ một tiếng đưa ánh mắt đi nơi khác, đương nhiên tức đến lộn ruột tại sao ông lại có thằng cháu như thế. Tức không có chỗ phát tiết ông thuận tay cầm chiếc gậy gỗ bên giường lên đánh vào vai Viễn Tước mấy cái cho hả giận.
'' Cái thằng cháu chết tiệt này ''
Viễn Tước sợ ông lại kích động nên không né tránh để mặc ông tiếp tục đánh mình đến khi nào hết giận thì thôi. Thấy ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980355/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.