Cả hai ăn tối được một lúc thì cùng nhau ra ngoài đi dạo. Cũng lâu rồi cả hai chưa ở bên nhau lâu như vậy, bầu không khí trong lòng khiến cả hai cảm thấy rất thoải mái.
Viễn Tước im lặng được một lúc mới mở miệng nói trước.
'' Em tính tiếp tục làm ở Tần thị. Tôi có thể mở cho em công ty mà em muốn ''
Nghe thế Vân Hạ liền trực tiếp từ chối lời đề nghị này, cậu muốn tự mình đi làm, cậu không muốn nợ anh bất cứ thứ gì.
'' Không cần. Em cảm thấy ở Tần thị rất tốt ''
Thấy cậu một mực kiên quyết như vậy anh cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa. Cả hai cứ thế đi dạo cùng nhau trong sự im lặng. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng cất giấu trong lòng không biết nên mở miệng như thế nào.
Vân Hạ trong lòng có chút bức bối, suy nghĩ có nên hỏi thẳng với Viễn Tước về Cố Cẩm hay không. Dù sao về vấn đề này anh ấy chưa một lần nhắc tới trước mặt cậu. Vân Hạ cắn môi liền mở lời.
'' Anh có thể nói cho em biết về Cố Cẩm được không? ''
Viễn Tước bất chợt nhìn cậu với ánh mắt đầy đăm chiêu, không biết nên mở lời nói như thế nào. Đây là vấn đề luôn khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều.
'' Tại sao muốn biết? ''
Vân Hạ nhìn thẳng rồi nói, ánh mắt có chút buồn. Cậu không biết phải làm gì, một nửa muốn nghe nhưng một nửa lại không.
'' Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980351/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.