Viễn Tước dù có che giấu tâm tư trong lòng cỡ nào thì Vân Hạ cũng nhìn ra được anh đang nghi ngờ cậu. Viễn Tước có chút chột dạ nhưng vẫn to mồm mà nói.
" Nếu em không làm cần gì phải sợ hãi "
Vân Hạ cảm thấy buồn cười rốt cuộc trong lòng Viễn Tước cậu là người như thế nào, trong lòng anh không lấy được một chút tin tưởng nào dành cho cậu sao. Chẳng lẽ anh lại nghĩ cậu là một người hay đi kể lể với người khác chuyện nhà sao.
Viễn Tước thầy cậu im lặng không nói gì cho rằng mình đoán đúng là Vân Hạ ở đằng sau dỡ trò mèo nói với ông nội, liền nói với giọng chất vấn.
" Sao lại không nói, thật sự là em... "
Vân Hạ tức giận hét lớn, lần này cậu không muốn dành co nữa, cậu thật sự mệt mỏi vì cớ gì cậu lại ở bên người không hề tin tưởng cậu.
" Đúng vậy là tôi đã nói với ông đó. Ở cùng cậu ta trong một nhà tôi cảm thấy rất ghét "
Cả hai lớn tiếng cãi với nhau liền không biết bên ngoài đã có người nghe lén, Cố Cẩm cười thầm cũng chỉ thế thôi mà đã muốn bỏ cuộc, Viễn Tước cần một người thông minh như tôi chứ không phải một người ngu ngốc như cậu. Mặc dù vừa rồi tôi bị oan ức nhưng nhìn thấy hai người cãi nhau tâm trạng tôi trở nên tốt hơn vẫn là nên đi xuống kiếm gì đó ăn thôi. Cố Cẩm vừa đi xuống cầu thang vừa cười vui vẻ, nghĩ thầm.
" Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980328/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.