Bọn họ nhìn nhau, dù họ có là người của lão gia nhưng đây cũng không thể đắc tội với thiếu gia, không thể cứ thế bắt người đi được. Sau đó có một người lên tiếng nói.
'' Chúng tôi nhận lệnh của lão gia đến để đưa cậu Cố quay trở lại nước ngoài ''
Cố Cẩm nghe được bọn họ nhận mệnh lệnh của lão gia liền biết đến là ai, trong lòng thầm mắng '' Lão già khốn khiếp '', bàn tay nắm chặt lại để kiềm chế tức giận.
Cố Cẩm cả người đều lấm lem, chạy ra phía sau lưng Viễn Tước, nước mắt đầm đìa khóc lóc van xin.
'' Em không muốn đi, khó khăn lắm em mới về nước. Tại sao lại muốn đuổi em đi? ''
Viễn Tước thấy thế có chút đau lòng, liền trấn an.
'' Sẽ không ai đưa em đi ''
Sau đó lại nhìn về phía đáp vệ sĩ vẫn đang chờ, anh liền ra lệnh đuổi người đi.
'' Các người về đi, tôi sẽ tự nói chuyện này với ông nội của tôi ''.
Bọn họ cũng không thể đối đầu với thiếu gia, liền lập tức rời đi. Quản gia đợi người đi hết mới bước đến phía trước cung kính.
'' Cậu chủ ''
Viễn Tước tức giận nghiến răng nói, nếu ông thông báo sớm cho anh thì Cố Cẩm cũng không gặp loại chuyện này.
'' Sao lại không thông báo cho tôi ''
Quản gia gương mặt bình tĩnh, từ tốn đáp lại.
'' Lão gia không cho phép tôi báo lại với cậu. Tôi cũng không thể làm trái ý lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980330/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.