Vân Hạ thức dậy đã là trưa của ngày hôm sau, cả cơ thể cậu đều đau nhức như bánh xe ủi qua người vậy, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh là một khoảng trống không, đưa tay sờ tấm chăn, cảm giác lành lạnh truyền đến có lẽ anh đã đi từ sớm. Vân Hạ thở dài, gạt chăn qua một bên rồi cố gắng bước đi từng bước vào nhà tắm.
Vào trong được một lúc thì cậu cũng tắm ra, cậu thay cho mình một bộ đồ thoái mái rồi đi xuống dưới nhà. Khi cậu đi xuống dưới cũng chỉ nhìn thấy có bác quản qua và vài người giúp việc cũng chẳng thấy bóng dáng của anh ở đâu, cũng chẳng nhìn thấy cái người đáng ghét kia nữa.
Bác quản gia thấy Vân Hạ đã đi xuống nhưng lại đứng nhìn xung quanh thì bước tới cười nói.
" Cậu Vân đang tìm cậu chủ sao? "
" À không..."
Vân Hạ muốn chối nhưng còn chưa nói xong thì quản gia đã tiếp lời.
" Cậu chủ đã cùng cậu Cố ra ngoài ăn trưa. Tôi đã chuẩn bị xong bữa trưa, cậu có muốn ăn không? "
Vân Hạ nghe nói Viễn Tước cùng Cố Cẩm ra ngoài đi ăn thì trong lòng liền buồn xuống, cho dù hai người mới hôm qua ở trên giường cùng nhau nhưng hôm nay anh lại đi cùng người khác, rốt cuộc trong lòng anh có chỗ nào dành cho cậu không? Lời suy nghĩ này cũng chỉ thoát ra từ tim của cậu. Cậu chẳng biết phải làm gì, cứ bước đi như một người vô hồn tới bàn ăn.
Ngồi vào bàn ăn, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980326/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.