Viên Tri Mạch cố sức mở mí mắt nặng nề, tầm mắt có chút mơ hồ, mông lung thấy không rõ lắm. Một hồi lâu, tầm mắt mới dần dần sáng, đập vào mắt chính là màu xanh lá của màn. Ánh sáng từ ngoài thấu vào làm nổi bật hoa văn đa dạng, mờ ảo tạo cảm giác xa hoa.
Muốn đứng dậy, nhưng toàn thân Viên Tri Mạch lại không một chút sức lực. Đừng nói là đứng dậy, cả ngẩng đầu cũng không được, Viên Tri Mạch hơi hé miệng cổ họng đau từng đợt, âm thanh phát ra cũng không thể nghe. Bản thân biết không ổn, Viên Tri Mạch lập tức ngậm miệng, quét mắt thấy cổ mình bị băng vải bao kín mít. Bởi vì vừa rồi kêu một tiếng đã làm máu chảy ra, trách không được sao lại đau như vậy.
Thật là xui xẻo, từng bị mù một thời gian, giờ này thành ra người câm.
Ngậm miệng lại vì không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, không muốn lộn xộn nữa, Viên Tri Mạch đưa tay sờ sờ giường. Sờ đến đệm lót giường trong lòng Viên Tri Mạch hơi chút an tâm.
Loại đệm lót đặc trưng của Định Hi, đông ấm hạ mát hơn nữa chắc chắn lại dùng bền. Người Định Hi đều thích dùng loại đệm lót này. Bởi vì loại nguyên liệu làm đệm này chỉ có ở Định Hi, cho nên cũng chỉ có người ở Định Hi dùng.
Xem ra, ít nhất mình còn ở Định Hi.
Trong lòng thả lỏng, đại não bắt đầu chuyển động. Nếu đôi mắt không có vấn đề, thì xác thật Viên Tri Mạch tin là mình đã thấy được một người giống Dung Tuyển như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tam-cong-tu-trong-sinh/754318/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.