Thư Viễn quyết định nghỉ làm vài ngày, cô gần như ở bệnh viện 24/24 giờ khi sức khỏe ông Thư chuyển xấu, một cách nhanh chóng.
- Các cơ quan đa số đều bị hoại tử, ung thư phổi cũng di căn, e rằng ông ấy không vượt qua thử thách lần này được.......nhiều nhất....chỉ còn khoảng 1 tuần....
Vị bác sĩ báo tin cho cô, chính ông còn thấy buồn, nhìn biểu cảm của Thư Viễn đủ biết cô sốc thế nào. Tin này cắt đứt cái gốc rễ cội nguồn trong cô. Không có cha, cuộc sống Thư Viễn như mất đi lí do để sống. Cả người cô run rẩy, tay chân không thể hoạt động. Từ Dịch Phong trấn an cô, ánh mắt phảng phất nỗi suy tư khó nói.
- Nếu em muốn khóc, cứ khóc đi.
Anh ôm cô vào lòng, Thư Viễn nhất định không rơi lệ.
"Không được, không được khóc! Mình phải mạnh mẽ lên!"
Bây giờ mà khóc, mắt cô lại đỏ hoe, cha cô thấy con gái như vậy làm sao ông vui nổi.
Ông Thư từ lúc thấy cô túc trực ở đây, trong lòng liền biết....mình sắp lên thiên đường, nhưng ông vờ như không biết gì, cư xử bình thường, nụ cười trên môi không bao giờ tắt. Thư Viễn lẫn Từ Dịch Phong thường xuyên đến đây, cô còn ngủ lại chiếc giường cho người thân.
1 giờ sáng.
- Con gái, con đã ngủ chưa?
- Cha gọi con ạ?
- Cha không ngủ được, chúng ta nói chuyện chút nhé! Con có nhớ ngày bé.....
Cả đêm đó hai cha con cô thức trắng, những câu chuyện tưởng chừng như bị lãng quên được gợi nhớ lại, chung quy cũng chỉ xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994851/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.