Thư Viễn mệt đến lả người, cô ngủ thiếp đi trên đùi của Han, những người đến sau lần lượt kính lễ ông Thư, cho dù có cả chục người trong một căn phòng vẫn thấy không khí tang thương, đượm buồn.
- Phong đâu rồi?
Từ Phiến nhìn lại quân số, khi ông đến đây cũng chẳng thấy bóng dáng con trai mình đâu, vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra.
Xoạch!
Từ Dịch Phong quần áo lôi thôi, người nồng mùi rượu mở cửa, ngoại hình xộc xệch nhưng tâm trí anh đang rất tỉnh táo. Lão Phiến đứng dậy ngăn không để anh vào phòng. Ông ngoắc anh tới chiếc xe bên ngoài.
Chát!
Từ Phiến tát anh một cái thật mạnh.
- Lão Thư mất mà không thấy mặt mũi con đâu, tới khi xong hết mọi chuyện lại vác bộ dạng như vừa đi ăn chơi về, cái áo nồng mùi và vết son này là sao?
Trán ông nổi gân xanh, may thay Thư Viễn đã ngủ rồi.
- Nếu vợ con nhìn thất cảnh tượng này thì sao hả? Đi thay đồ ngay lập tức!
Từ Dịch Phong không kịp nói gì, Từ Phiến tức giận quay người. Anh sửa sang bản thân thật cẩn thận, hành lễ hẳn hoi.
Cả đoàn người quay về Hồng Thao, Mỹ Na liền kéo con trai vào thư phòng.
- Giải thích cho mẹ, hôm nay con đã làm gì?
Vẻ mặt bà nghiêm trọng, ánh mắt lay động như chờ phép màu nào đó xuất hiện.
- Sáng sớm nay con nhận được cuộc gọi của Tâm Khắc....
Mỹ Na dù chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn tức giận không thôi, bà bình tĩnh nghe con trai nói tiếp.
- Cô ấy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994852/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.