Tề Thịnh lại một lần nữa dùng hành động chứng minh tốc độ làm việc sấm rền gió cuốn của mình. Sáng hôm sau, hắn đã thu thập mọi thứ chu toàn, đứng trước mặt Đường Thu. Có điều, Đường Thu nhìn thấy bên cạnh Tề Thịnh có một cái valy thật to, tay trái tay phải của hắn thì cầm cặp tài liệu và cặp đựng laptop, cùng với khí thế cách mạng chuẩn bị sẵn sàng trường kỳ kháng chiến trên mặt, cậu hơi bị dọa một chút.
Chẳng qua chỉ là đi thăm bệnh thôi mà. . . . . . Có cần phải chuẩn bị khoa trương vậy không?
“Tôi xin nghỉ làm ở công ty nửa tháng.” Khi đặt Đường Thu vào trong xe, Tề Thịnh thuận miệng nói một câu.
Đường Thu có chút không an lòng: “Anh vừa mới thăng chức không lâu, xin nghỉ lâu như vậy. . . . . .”
Tề Thịnh thoải mái tỉnh bơ trả lời: “Không sao đâu, ngày nghỉ phép suốt mấy năm nay của tôi giữ lại cũng vô dụng.” Huống chi, kể từ hôm sau khi Đường Thu đến ở nhà hắn, hắn đã bắt đầu sắp xếp, chuẩn bị.
Trước đây Tề Thịnh đã đến một lần, cho nên lần này sau khi nhờ vả quan hệ xong, lại xe nhẹ chạy đường quen mà đến bệnh viện, một đường thuận lợi. Cuối cùng, Tề Thịnh lại lần nữa đối diện với người đại diện mặt sắt ngày ngày canh giữ hai mươi bốn giờ trước cửa phòng bệnh của Đường Thu.
May mắn là lần đầu tiên đến Tề Thịnh có cải trang một chút, đội nón lưỡi trang mặc bộ đồ thể thao, vậy nên lúc này mặc tây trang mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-nho/147109/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.