Tề Thịnh yên lặng “Hít —”, “thở —” mười lần, đồng thời cũng vô cùng tự nhiên mà lấy khăn tắm quấn lại quanh hông mình. Làm xong, còn rất vô tội nói với Đường Thu một câu: “. . . . . . Gần đây hỏa khí khá lớn.”
“Đúng nhỉ, ha ha.” Ánh mắt Đường Thu hơi mơ màng, nói: “Không có việc gì, tôi cũng thường xuyên như vậy. Ách. . . . . . ha ha.”
Nói thì nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt cậu nhóc xử nam này thì rõ ràng là bị dọa rồi. Tề Thịnh lúc này lại cúi tấm thân vẫn còn trần trụi kia, lấy tay nâng Đường Thu lên trước mặt, hai mắt còn chăm chú nhìn kỹ cậu một hồi lâu. Loại khoảng cách và ánh mắt này, khiến toàn thân Đường Thu đều nhanh nổi da gà.
“Hình như. . . . . . Vừa nãy thấy cậu, trở nên hơi trong suốt?” Tề Thịnh rất đứng đắn nói.
Đường Thu nghĩ nghĩ, quả thật, hôm qua lúc Tề Thịnh sờ cậu thì vẫn không thể làm gì, sáng hôm nay dùng lực một chút, đã có thể đâm vào. . . . . .= =
“Có lẽ là, biến thành hình người sẽ tiêu hao dương khí.” Đường Thu nheo mắt nghĩ ngợi, lại rất hợp lý phân tích một phen, “Vừa nãy khi tỉnh lại, cảm thấy không có sức lực gì hết, tay chân cũng không nghe lời lắm. Không biết có thể kiên trì bao lâu mới biến mất đây?”
Tề Thịnh lắc lắc đầu, không trả lời, chỉ đưa ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Đường Thu một cái. Sau một lúc, hắn vịn khăn tắm, đứng dậy đi mặc quần áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-nho/147108/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.