Đến thời gian thăm hỏi, Tề Thịnh mới biết được nhân duyên của Đường Thu rất khá, ngoại trừ Dung ảnh đế độc chiếm một giờ, lúc sau lần lượt lại có người đến thăm. Không toàn là các gương mặt quen thuộc trên TV, cũng có một vài đạo diễn, biên kịch linh tinh, có lẽ là rất bận rộn, đa số đều chỉ nói chuyện phiếm vài phút liền rời đi. Trong lúc ấy Tề Thịnh vẫn nhìn không chớp mắt mà xem mình là người vô hình, nhưng khi có người một mình bước vào đây, Tề Thịnh bỗng nhiên không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Kiều Dĩ An được xem là một thần tượng minh tinh khá hoàn hảo, có địa vị cao nhất trong lòng thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, bộ phim cậu ta đóng cho dù cẩu huyết bao nhiêu vẫn có thể bán chạy. Tuy rằng diễn xuất của cậu ta vẫn bị bầu chọn là không thể nhìn thẳng. . . . . . nhưng mà vẫn không đánh thắng nổi khuôn mặt đẹp của người ta.
Tề Thịnh nhận ra Kiều Dĩ An, bởi vì trước kia khá lâu Kiều Dĩ An đã từng diễn vai cậu em trai bị bệnh tự kỷ của Đường Thu. Đây được đánh giá là bộ phim mà Kiều Dĩ An đóng đạt nhất, bởi vì cả một bộ phim điện ảnh dài đến hai giờ, Kiều Dĩ An chỉ cần trưng ra hai vẻ mặt: một là gương mặt không chút biểu cảm, hai là trốn trong lòng Đường Thu thỉnh thoảng ôm an ủi cậu ta một cái, nhắm mắt mỉm cười. Lúc ấy chính là biểu tình này đã mê chết một đám người xem. Tấm poster anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-nho/147110/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.