“Cái gì không thử làm sao biết có làm được hay không?”
“Cái gì không hỏi làm sao biết câu trả lời?”
Hơn nữa, Khiết Nhi nhớ lại trong lúc Dịch Phong bế cô ả kia lên, cô ta gọi chú của cô là: “Anh Ôn!”
Trừ khi là chú Dịch gặp tai nạn va đập ở đầu, nếu không chú sẽ không bao giờ quên cô.
Khiết Nhi chợt nhận ra điều đó nên cô mặc kệ tất cả chạy nhanh đến quán cà phê.
Đôi giày ở chân chỉ vừa mang vào, vì chưa kịp thích ứng vì thế khi Khiết Nhi càng chạy, chân cô càng thấy đau.
Cuối cùng cơn đau khiến cô khuỵu xuống.
Khiết Nhi không hề bỏ cuộc mà chạy tiếp. Vừa chạy cô vừa lấy tay gạt nước mắt, giọng cô run run
“Dịch Phong, chú nhất định không được đính hôn với cô ta!”
“Chú là của Khiết Nhi!”
Khi chạy đến nơi, hai chữ “tạm nghỉ” to tướng đập vào mắt cô.
Lần này thật sự tuyệt vọng bởi ngoại trừ quán cà phê này, cô hoàn toàn không biết gì thêm.
Khiết Nhi khuỵu xuống, cô hét lớn.
“Á... Tại sao?”
Bàn tay vốn đã bị thương mặc kệ tất cả cứ thế đập cửa gọi tên Dịch Phong.
“Rầm”
“Rầm”
"Chú Dịch, ai cho phép chú lấy người khác...
"Chú Dịch, ai cho phép chú bỏ Khiết Nhi!"
Đập đến tay đau, chảy máu nhưng không có ai mở cửa. Đến cuối cùng, cô phải bỏ cuộc sao?
Hôm qua nhìn thấy Dịch Phong ôm người khác, cô chịu không được rồi. Huống hồ, hôm nay bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3725633/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.