Dì Khiết của cô lo lắng. Ánh mắt dì nhìn về phía xa xăm, trong đầu miên man nhớ về quãng ký ức khi mẹ Khiết Nhi nằng nặc đòi lấy ba của cô.
Đó là vào một buổi tối tại Lê gia, mẹ của Khiết Nhi, Lê Nhi, quỳ xuống cầu xin lão Lê- cũng chính là người cha của bà.
“Ba, con xin ba hãy chúc phúc cho con và anh Khương”
Người đàn ông, mặt đầy uy nghiêm, ném tách trà xuống đất:
“Tuyệt đối không được! Gia đình chúng ta thế nào, con không rõ sao? Sao lại có thể quen loại người trong giới hắc bang?”
"Ba..."
“Đừng nói nữa!”
“Ba, nếu ba không tác thành, con sẽ rời khỏi nhà họ Lê.”
Lão Lê nhếch mép cười khẩy:
“Vì một tên đàn ông, mày muốn từ cái nhà này sao?”
Lê Nhi đưa tay sờ vào bụng mình:
“Bởi vì con muốn đứa bé có cha..”
“Khốn nạn!”
Giọng dì Khiết dường như nghẹn lại, dì tiến lên nắm lấy bàn tay của Khiết Nhi:
“Con biết đó, ông ngoại con ở trong giới chính trị, nắm giữ chức vụ quan trọng, con gái của ông lại đi quen một tên trùm xã hội đen. Năm đó, dì cũng khuyên mẹ con rất nhiều. Mẹ con vì ba con và vì con mà đã từ bỏ tất cả. Kể cả trở mặt với ông ngoại. Lúc đó, dì nghĩ mẹ con rất ích kỷ. Nhưng khi nhìn thấy con chào đời, dì đã hiểu tại sao.”
Dì Khiết thở dài một hơi:
“Ít ra mẹ con đã rất hạnh phúc. Ít ra, bà ấy đã can đảm đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3725632/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.