Ngồi trên chiếc xe, Dịch Phong cảm giác như từ phía sau có ai đó đang gọi mình. Nhưng cái tên không phải là “Ôn” mà là “Dịch Phong”
Hai chữ “Dịch Phong” lọt vào tai nghe rất thân quen mà cũng vừa xa lạ. Càng suy nghĩ lại càng thấy đau đầu.
Muốn quay lại xem người gọi là ai nhưng kết quả lại thấy một đám đông vây quanh trên đường.
Mắt Dịch Phong bắt đầu hoa lên, hắn gục vào lưng của cô bé Đình Thư ở trước mặt.
Cô bé biết hắn không ổn nên chạy thật chậm, vừa lo lắng hỏi:
“Anh Ôn, anh không sao chứ?”
Người đàn ông ở phía sau trầm giọng:
“Vẫn ổn!”
“Bác sĩ nói anh bị thương ở đầu. Trong vòng một tháng mà có thể ngồi dậy đi lại bình thường đã là kỳ tích.
Dịch Phong thở dài đáp:
“Chắc là do bác sĩ giỏi!”
"Haha."
Trước lời nói nhạt nhẽo của hắn mà cô bé ở phía trước cứ vô tư cười lớn.
Chạy được một đoạn, Đình Thư thắng gấp. Cô nhí nhảnh nói:
“Anh Ôn đến nơi rồi!”
Con bé Đình Thư cũng trạc tuổi Khiết Nhi. Vì không đam mê kinh doanh nên cô bé xin ba mẹ một số vốn, mở cửa tiệm cà phê nhỏ.
Hôm đó trên đường về nhà, nhìn thấy ông chú này bị thương, đang khập khiễng đi trên đường. Cô ngay lập tức đưa người đàn ông đến bệnh viện.
Kết quả khi tỉnh lại người đàn ông không nhớ mình là ai.
Đình Thư bất đắc dĩ mang ông chú về nhà, còn đặt gọi hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3723547/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.