Theo con sóng, chiếc ghe đậu cách bờ một khoảng khá nhiều xa cho nên hai người phải lội nước một lúc mới vào bờ được.
Trong đêm tối, cơn gió lùa vào người khiến Khiết Nhi không ngừng run rẩy. Cô lặng lẽ theo sau bà An Thái. Hai người bì bõm lội qua lớp nước lạnh đi vào bờ.
Trong ánh đèn vàng le lói, căn nhà với mái ngói đơn sơ đã ở trước mặt cô. Khiết Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, ở nhà cao cửa rộng, đi xe sang, người giúp việc đầy nhà.
“Nơi này còn có thể ở sao?"
Trong lòng Khiết Nhi cảm thấy chua xót, cô nhớ ba, nhớ chủ Dịch. Nhớ căn nhà thân thương. Một mình thật không dễ dàng gì.
Ngay lúc tâm trạng cô sắp không nhịn được, bà An Thái mở cửa ra, nhẹ nhàng kéo tay cô đi vào.
Căn nhà rất đơn giản nhưng được bà sắp xếp và giữ gìn rất gọn gàng và sạch sẽ. Đèn điện trong nhà được bật sáng bỗng chốc xua tan đi cái lạnh lẽo của màn đêm.
Bà đưa cho cô bộ đồ bộ may bằng rất nhiều mảnh vải ghép lại:
“Con mặc đỡ đi!”
Khiết Nhi củi đầu nhận lấy. Cô vào bên trong tắm rửa, lát sau mặc bộ đồ bộ đi ra.
Bà An Thái còn chu đáo chuẩn bị một tô cháo nóng cho Khiết Nhi.
Lúc này, bên ngoài chỉ có màn đêm tối bao phủ, ở phía xa có vài ngọn đèn chấm lên mảng đen như thêm một chút hy vọng.
Khiết Nhi nghe tiếng sóng vỗ dịu nhẹ như vỗ về tâm hồn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3722739/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.