Giây phút khi môi Dịch Phong gần chạm vào môi của Đình Thư thì đầu hắn bắt đầu đau nhức kinh khủng.
Hình bóng thiếu nữ, nụ cười ở trên nôi thoáng qua. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng khi bóng dáng thoáng qua, tim hắn giống như lỡ một nhịp, nhói đau, nghèn nghẹn.
Dịch Phong đẩy Đình Thư ra. Giọng hắn rất trầm thốt lên 2 từ:
“Xin lỗi!”
Mặt Đình Thư sững sờ, cô cố rặn ra nụ cười quay đi chỗ khác.
“Không sao! Để em rót nước lọc cho anh uống!"
Dịch Phong dường như hiểu ra một chuyện là trái tim hắn đã có một hình bóng nhưng hắn thật sự không nhớ ra.
Đình Thư rót nước xong, cô lặng lẽ đưa nó cho Dịch Phong. Hắn nhận lấy uống một ngụm, do dự một chút rồi nói:
“Tạm thời cứ như vậy có được không? Chuyện vừa rồi...
“Bỏ đi! Em cũng thấy hơi vội!”
Đình Thư cười cười quay sang chỗ khác giả vờ tiếp đãi khách hàng ở trong quán.
Còn Dịch Phong vẫn ngồi ở đó, hắn rơi vào trầm tư rất lâu.
“Rốt cuộc em là ai?"
Khiết Nhi về đến ngôi nhà của bà An Thái là nằm dài khóc lóc. Cô như rơi vào một mảng tuyệt vọng.
Bà An Thái nhìn thấy cô như thế, bà không chịu được ném cho cô một cái thau lớn. Ra giọng trách mắng:
“Khóc không có giải quyết được vấn đề. Ra ra đây giúp bà một tay”
Khiết Nhi chống tay ngồi dậy. Gương mặt ủ rũ mếu máo. Xem ra cô vẫn là một cô gái nhỏ đang học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3724269/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.