Cùng lúc mất đi hai chỗ dựa, một người ra đi, còn người kia phản bội. Khiết Nhi không những đau lòng mà còn căm hận.
Khiết Nhi sinh ra đã được bao bọc, yêu thương từ nhỏ cho nên đối với cô, đây là một cú sốc cực lớn.
Khiết Nhi quỳ trước di ảnh của cha mình. Nhìn nụ cười rất tươi trên tấm ảnh trắng đen khiến cô không khỏi nhớ đến những tháng ngày bên cạnh ông.
Tiếng gọi của lão Khương vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
"Khiết Nhi, Khương Khiết Nhi!"
Giọng nói rất trầm ấm chứa đựng tình yêu thương ngọt ngào. Có lẽ từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ được nghe
Ong goi ten co nua.
Khiết Nhi đau lòng gào lên, gào lên đến khàn cả tiếng.
Giọng cô lạc đi:
"Ba, con không xứng đáng có được tình yêu. Từ nay về sau, con sẽ không yêu ai nữa. Ba... Nhất định con sẽ trả thù cho ba... Huhu."
"Đúng vậy! Tốt nhất là mày vĩnh viễn không nên hạnh phúc, Khương Khiết Nhi à!"
Tiếng nói từ phía sau khiến Khương Khiết Nhi ngẩng mặt, một chữ không hề thốt ra. Bởi vì cô đã quá mệt mỏi, không còn sức tranh cãi với người như cô ta.
Mà người phụ nữ đó không ai khác chính là Tô Ngọc Diệp. Cô ta trang điểm lộng lẫy, mặc một bộ đồ đen bó sát đứng trước linh đường giống như đến để chúc mừng hơn.
Cô ta nhìn đám thuộc hạ rồi chớp mắt một cái. Đám người theo sau xông lên giữ chặt hai vai của Khiết Nhi. Khiết Nhi hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3719498/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.