Chương trước
Chương sau
Cùng lúc mất đi hai chỗ dựa, một người ra đi, còn người kia phản bội. Khiết Nhi không những đau lòng mà còn căm hận.

Khiết Nhi sinh ra đã được bao bọc, yêu thương từ nhỏ cho nên đối với cô, đây là một cú sốc cực lớn.

Khiết Nhi quỳ trước di ảnh của cha mình. Nhìn nụ cười rất tươi trên tấm ảnh trắng đen khiến cô không khỏi nhớ đến những tháng ngày bên cạnh ông.

Tiếng gọi của lão Khương vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

"Khiết Nhi, Khương Khiết Nhi!"

Giọng nói rất trầm ấm chứa đựng tình yêu thương ngọt ngào. Có lẽ từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ được nghe

Ong goi ten co nua.

Khiết Nhi đau lòng gào lên, gào lên đến khàn cả tiếng.

Giọng cô lạc đi:

"Ba, con không xứng đáng có được tình yêu. Từ nay về sau, con sẽ không yêu ai nữa. Ba... Nhất định con sẽ trả thù cho ba... Huhu."

"Đúng vậy! Tốt nhất là mày vĩnh viễn không nên hạnh phúc, Khương Khiết Nhi à!"

Tiếng nói từ phía sau khiến Khương Khiết Nhi ngẩng mặt, một chữ không hề thốt ra. Bởi vì cô đã quá mệt mỏi, không còn sức tranh cãi với người như cô ta.

Mà người phụ nữ đó không ai khác chính là Tô Ngọc Diệp. Cô ta trang điểm lộng lẫy, mặc một bộ đồ đen bó sát đứng trước linh đường giống như đến để chúc mừng hơn.

Cô ta nhìn đám thuộc hạ rồi chớp mắt một cái. Đám người theo sau xông lên giữ chặt hai vai của Khiết Nhi. Khiết Nhi hoảng loạng hét lớn:

"Các người muốn làm gì? Thả tôi ra!"

Cô ta tiến về phía Khiết Nhi, nâng cằm cô lên. Giọng nói sắc lạnh tựa lưỡi dao nhọn:

"Khiết Nhi, tại sao mày sinh ra đã được yêu thương?"

Co ta via noi vita vo vo vao mat cua Khiet Nhi:

"Mày có gì hơn tao?"

Ngọc Diệp vung tay lên:

"Chát"

Một bạt tai giáng xuống làm Khiết Nhi nố đom đóm mắt, bật máu môi. Tô Ngọc Diệp nghiễn răng nói:

"Mày, chính tại vì mày đã cướp đi tình yêu của Dịch Phong danh cho tao. Cho nên bây giờ tao sẽ tước đoạt tất cả những gì thuộc về mày. Haha."



Nói xong, cô ta đánh tay ra hiệu. Bọn thuộc hạ ngay lập tức nâng tấm di ảnh trắng đen lên, hung hăng ném xuống.

"Xoảng"

Khung ảnh vỡ nát...

Tiếng động đó vang lên, chọc thủng màng nhĩ của Khiết Nhi. Nó như một nhát dao vô hình, đâm sâu vào trái tim cô. Đôi mắt cô tràn đầy phẫn nộ và đau đớn muốn chạy đến ôm lấy di ảnh của ba nhưng đám người đó cứ giữ chặt không buông.

Khiết Nhi chỉ có thể gào khóc, đôi vai run rẩy, bất lực...

"Ba... Các người muốn gì cứ nhằm vào tôi..."

"Tại sao lại làm thế với ông ấy!"

"Haha..."

Càng nhìn Khiết Nhi đang lòng, Tô Ngọc Diệp càng thấy vui vẻ.

"Tô Ngọc Diệp, cô nói tôi cướp đi hạnh phúc của cô. Chăng phải, Dịch Phong- chú ấy đã thuộc về cô sao? Tại sao?

Tại sao còn nhẫn tâm làm thế với một người đã khuất?"

"Haha", Tô Ngọc Diệp cười lớn, nước mắt cô ta rơi xuống.

Cô ta cũng biết khóc sao?

"Khương Khiết Nhi, trên đời này đã không còn Dịch Phong nữa rồi."

Lần này, Khiết Nhi không tin vào tai mình. Cô run rẩy hỏi:

"Chị nói vậy nghĩa là gì?"

"Chính là..."

Ngọc Diệp chầm chậm tiến về phía Khiết Nhi, cô ta rút một con dao găm.

"Xoẹt"

"Á..."

"Chính là... Anh ta không yêu tao thì tao còn giữ bên cạnh làm gì? Chi bằng tiễn anh ta một đoạn."

"Chị điên rồi... Điên thật rồi..."

Khiết Nhi bất lực gào lên. Cô không biết rằng, ở trên mặt cô đang có dòng chất lỏng màu đỏ chạm rãi rơi xuống.

Hoà lẫn vào dòng nước mắt nóng hỏi đang lăn dài.



Làn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mang theo cái giá buốt khiến toàn thân Khiết Nhi tê dại. Cô đơn, lạc lõng và tuyệt vọng.

Khiết Nhi đau đến thấu xương, lạnh đến tột cùng.

Nhìn thấy dung mạo của Khiết Nhin trở nên xấu xí, Ngọc Diệp hả hê cười lớn.

"Haha..."

Tiếng cười của Ngọc Diệp vang vọng trong không gian u tối kèm theo tiếng sấm chớp đềnh đoàng bên ngoài, tựa như âm thanh từ địa ngục dìm Khiết Nhi xuống vực sâu.

"Chị điên rồi..."

"Tao điên... Đúng vậy! Haha. Để tao cho mày xem tao còn điên đến cỡ nào."

Nói xong, Ngọc Diệp đưa tay bóp chặt cằm của Khiết Nhi. Lấy từ trong túi ra một chai thuốc nhỏ, cứ thể tàn nhẫn trút xuống cổ họng của Khiết Nhi.

Thuốc xuống đến cổ họng giống như thiêu đốt.

Chất lỏng ấy đi qua, mang theo một cảm giác bỏng rát, như thể có thứ gì đó đang dần phá hủy từ bên trong.

Khiết Nhi ôm cổ họng ngã xuống, nước mắt lăn dài.

"Khương Khiết Nhi, từ nay tất cả của mày đền thuộc về tao. Haha... Khôn hồn từ nay về sau tránh khỏi tầm mắt của tao. Nếu không, tao sẽ ra tay không nhẹ như lần này đâu..."

Nói xong, cô ta vui vẻ rời đi.

Trong không gian u tối, Khiết Nhi nằm dài trên sàn nhà. Tất cả chỉ trong một đêm đã biến sạch nhất.

Thời gian cứ thế, chầm chậm trôi...

Không biết qua bao lâu, khi cơn đau qua đi, giọng nói của Khiết Nhi trở nên khàn đặc, yếu ớt, không còn rõ ràng như trước.

Lúc này, rất may quản gia đã có mặt đỡ cô lên.

"Khiết Nhi, con không sao chứ?"

Khiết Nhi nói rất nhiều nhưng âm thanh từ cổ họng không tài nào bật ra thành lời.

"Khiết Nhi, con sao vậy?"

Rốt cuộc cô cũng hiểu, cô ta còn lấy đi cả giọng nói của cô...

Khiết Nhi đau lòng đến bất tỉnh.

"Khiết Nhi... tỉnh lại đi con!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.