Edit: LeticiaLúc Ly Mang ôm Mộc Thanh về, trong khu quần cư thời điểm hoàng hônchính là lúc náo nhiệt nhất, xa xa là có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờtrên khoảng đất trống.
Mộc Thanh uốn éo ở trong lồng ngực hắn, ý bảo hắn để mình xuống. Côkhông muốn cứ như vậy bị hắn ôm vào trong ở trước mắt của bao người.
Một đường tới đây, vẻ hung ác nham hiểm cùng tức giận trên mặt LyMang dần dần có chút tiêu tan đi, chẳng qua là chân mày vẫn nhíu lại.Cảm giác được cô giãy dụa trong ngực hắn cúi đầu nhìn thoáng qua một cái nhưng không có để ý đến, tự lo sải bước đi thẳng về phía trước.
Mộc Thanh nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình, cô có chút lúngtúng. Cũng may bước chân của hắn dài, rất nhanh đã bỏ mặc ánh mắt củamọi người sau lưng, ôm cô vào phòng đặt ở trên da thú, xoay người đi rangoài. Một lát sau, hắn lại tiến vào, cầm trên tay một cái bát, bêntrong là chút ít thảo dược đã được giã nát. Hắn đứng ở bên người cô, cẩn thận đắp thảo dược cho cô, sau đó dùngmảnh da thú buộc chặt lại, nhẹ nhàng xoa nắn. Làm xong những việc này,hắn liền đi ra ngoài.
Mộc Thanh ăn hết cơm mà Na Đóa mang tới cho cô, nghe cô nói liên miên cằn nhằn một hồi, thỉnh thoảng dùng những âm tiết đơn giản mình họcđược đáp một tiếng, sắc trời dần dần tối xuống.
Na Đóa đã đi về rồi, nhưng Ly Mang vẫn không trở lại.
Mộc Thanh chờ hắn, vẫn đợi đến ánh trăng đã chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-y-dien/2956707/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.