Chương trước
Chương sau
Mộc Thanh cảm giác mình bị true đùa. Cô lo lắng đợi chờ, nó chậm chạp không đến. Đến khi cô cho là nó sẽ không tới nữa, hơn nữa đã chuẩn bịtâm lý xong, trong lúc ngủ mơ nó lại đột nhiên đến.Cô hẳn nên thật cao hứng. Dù sao hiện tại mang thai, đối với cô mànói thật sự không phải là tin tức tốt. Nhưng thật ra thì cô cũng khôngcó cảm giác cao hứng như mình đã tưởng tượng, chẳng qua là hơi thở phàonhẹ nhõm mà thôi. Sau đó cô cũng có chút lúng túng, không muốn bị LyMang phát hiện cô làm bẩn da thú.

Mộc Thanh nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi cánh tay hắn đang vòng qua người của mình, lấy một cái băng vệ sinh từ lỗ hổng trong cái gối ở bên cạnh. Cô đem thứ này cùng thanh dao găm giấu ở bên trong gối. Sau đó rón rarón rén đến bên tường, nơi đó có một cái bình, bên trong đó là tro màmấy ngày trước cô đã thu gom. Cẩn thận đặt vào, rồi thắt chặt lại cái lỗ bỏ phân tron, sau đó buộc vào trên người mình.

Trước khi băng vệ sinh được phát minh ra, các phụ nữ cũng xử lý mấyngày bị trong một tháng như vậy . Chỉ cần mỗi ngày tắm rửa, có lẽ coinhư là vệ sinh.

Mộc Thanh cột chắc dây lưng, xoay người đi lấy váy mà mấy ngày trướccô may bằng dây mây nấu mềm. Cô chỉ có một cái quần, sợ đến lúc đó vạnnhất bị thấm ra, rửa không sạch, cho nên cô làm một chiếc váy dài đếndưới đầu gối, mấy ngày nay mặc cũng thuận tiện hơn chút ít. Lúc xoayngười, thì sợ hết hồn, không biết từ lúc nào Ly Mang đã tỉnh lại hắnđang ngồi ở trước vết bẩn kia, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, thần sắccực kỳ phức tạp.

Mộc Thanh thiếu chút nữa nhảy dựng một cái, mặt thoáng chốc đỏ bừnglên. Mặc dù cô đã có thói quen lõa lồ trước mặt hắn, nhưng bị hắn nhìnthấy quá trình của việc này, giống như lúc phụ nữ vụng trộm mặc nội ysexy rồi bày ra tư thế thưởng thức bị người phát hiện thì không sai biệt lắm, cực kỳ lúng túng. Cuống quít đưa tay đi lấy váy dây mây. Động táccủa Ly Mang nhanh hơn so với cô, quơ lấy váy đưa cho cô. Sau đó vươntay, cẩn thận chọc vào cái bao vải căng phồng giữa hai chân của cô.

Mộc Thanh hoàn toàn bó tay rồi. Chỉ coi như mình không nhìn thấy, cực kỳ nhanh mặc váy lên.

Theo lý thuyết người kia rất khát vọng con nối dòng đời sau, thậm chí ngay cả làm chuyện kia cũng chăm chăm vào thời gian thụ thai của cô,bây giờ nhìn thấy kinh nguyệt của cô tới, chắc hẳn sẽ có chút ít thấtvọng. Nhưng nhìn bộ dáng mới vừa rồi, thì tò mò chiếm đa số. Điều nàylàm cho cô có chút khó hiểu. Lại nghĩ, nơi này không có giờ học về sinh lý, đoán chừng cũng không có người từng trải nào cố ý đi nói cho hắn biết về phụ nữ có kinh nguyệtthì sẽ không mang thai được, nhìn hắn trong ngày thường tính tình hơitùy tiện, đoán chừng căn bản không đi chú ý những thứ này, lúc này mớitỉnh tỉnh mê mê không biết chút nào?

Mộc Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trên mặt lại khônghiện ra, chỉ cầm phiến lá khô dùng để làm giấy chùi, dùng sức lau vể bẩn trên da thú. Dùng xong phiến lá, không còn ẩm ướt nữa, chỉ là vết bẩnkia, vẫn còn ở đó. Mãnh liệt ngẩng đầu, thấy Ly Mang nghiêng đầu nhìnmình bận rộn. Đã không thấy vẻ mặt hiếu kỳ như vừa rồi, thay vào đó làbộ dạng xem kịch vui. Cô không khỏi có chút thẹn quá thành giận, lườmhắn một cái, đẩy hắn, cuốn cả khối da thú lại, có ý định mang ra bờsuối, vừa vặn nhân cơ hội giặt sạch tất cả một lần rồi phơi nắng.

Ly Mang cười hì hì, lấy đoàn da thú từ trong tay cô gánh ở trên vai, cùng cô hướng phương hướng dòng suối đi tới.

Trong không khí còn mang theo mùi vị ẩm ướt, Mộc Thanh đi giày mát,bàn chân dẫm vào những giọt sương vương trên lá cây ven đường còn chưabị ánh mặt trời làm cho bốc hơi, cảm giác một trận mát lạnh.

Ly Mang đi đường thì luôn nhanh hơn so với cô, hiện tại cũng thế, rất nhanh đã bỏ xa cô ở phía sau. Mộc Thanh từ từ theo ở phía sau, nhìnbóng lưng cao lớn của hắn, tâm tình cô cảm thấy rất là thư thái hòahoãn.

Ly Mang phảng phất cảm giác được cô ở phía sau nhìn mình thì dừngbước, xoay người cười với cô. Mộc Thanh đang muốn đi nhanh vài bước vượt qua hắn, thì đột nhiên chần chờ.

Cô nhìn thấy Dĩ Gia cùng Nao Nao đột nhiên từ phía đường mòn đối diện đi tới, thoạt nhìn tựa hồ đi về phía khu quần cư. Cảm giác thấy Nao Nao có chút đầu bù tóc rối. Cô ta thường ngày dậy tương đối trễ, đụng phảisớm như vậy, đây là lần đầu tiên.

Nao Nao liếc mắt liền thấy được bọn hắn, thoáng cái vẻ mặt đã trở nên rất khó coi, cô ta đứng bất động ở nơi đó, đôi mắt đen nhánh nhàn nhạtliếc xéo Mộc Thanh. Dĩ Gia bên cạnh cô ta thì trên mặt mang theo nụ cười thờ ơ trước sau như một, nhìn thấy Mộc Thanh, nụ cười kia càng đậm hơnmột chút, nhanh chóng nháy mắt với cô.

Ly Mang thấy Mộc Thanh đứng bất động, cho là cô trách hắn bước đi quá nhanh không đợi cô, lại đang cùng mình đùa bỡn tiểu tính tình, ha hảcười, bước nhanh trở về bên người cô. Tầm mắt Mộc Thanh đột nhiên bị hắn che mắt. Chờ Ly Mang lôi kéo tay cô xoay người tiếp tục đi về phíatrước thì đã không thấy hai người bọn họ, đột nhiên biến mất giống nhưma quỷ.

Hai bên đường mòn hai bên đều là rừng cây rậm rạp, bọn họ hẳn lànghiêng mình đi đường khác rồi, nếu như không muốn đối diện đụng nhauvới Ly Mang như vậy.

Mộc Thanh đi qua chỗ bọn họ mới vừa rồi đứng yên, nếu như không phảilà cành cây bên cạnh vẫn còn đang khẽ lay động, cô cho rằng mới vừa rồilà mình bị hoa mắt.

Tâm tình tốt của Mộc Thanh biến mất rồi. Vừa nãy cô bị Nao Nao liếcxéo, bị đôi mắt đen kia của cô ta quấy nhiễu, tâm tình không khỏi cóchút sa sút.

Ly Mang rất nhạy cảm, cảm thấy được cô khác thường liền cúi đầu nhìnkỹ mặt cô. Mộc Thanh ngẩng đầu cười với hắn, thuận tay giúp hắn gỡ mảnhlá khô dính trên tóc. Ly Mang lập tức không nghi ngờ gì nữa, nắm tay cô, hai người cùng nhau đến bờ suối rửa sạch da thú, vẩy khô một lần nữa,rồi cuốn lại mang về phơi khô.

Mộc Thanh rất nhanh đem cuộc gặp vô tình vào buổi sáng hôm đó vứt rasau gáy. Thời gian hành kinh của cô cũng đã qua. Hôm nay, lúc chạng vạng tối, cùng Na Đóa đi ra bờ suối. Na Đóa đến thượng nguồn gánh nước nấucơm, lấy nước xong liền đi trở về. Cô thì ngồi xổm ở bên dòng suối, rửathay băng vệ sinh.

Ở nơi này không có gì có thể trợ giúp giặt đồ, ngay cả bồ kết cũngkhông có. Ban nãy cô không thể làm gì khác hơn là dùng cái bát phân tromà mình mang tới, coi nó là chất tẩy rửa, tận lực giặt sạch vải vóc mộtchút, như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ sử dụng của nó.

Mộc Thanh đang ở trong nước giặt vải vóc, nhưng trong đầu không nhịnđược hiện ra tai nạn xấu hổ mà mấy ngày hôm trước Ly Mang làm ra. Thờiđiểm buổi tối thứ nhất, hắn lộ ra thói cũ, lại muốn đi qua ngửi thấy mùi vị, bị cô níu tóc nghiêm nghị cấm, cuối cùng mặc dù không giải quyếtđược gì, nhưng nhìn bộ dáng của hắn là rất không vui. Hai đêm kế tiếp,giữa hai người lại lặp lại một màn lúng túng này. Mộc Thanh thề sau này cô sẽ tiếp tục cấm hắn làm như vậy, tránh cho hắn dưỡng thành thói quen không có chuyện gì lại đi làm chuyện xấu này,lường trước hiện tại hắn cũng không dám đối với cô như thế nào. Chờ đếnđêm qua, hắn biết đại khái cô sẽ không để cho hắn được như ý, lại chuyển lực chú ý lên băng vệ sinh của cô. Lúc cô thay băng mới, hắn chẳngnhững giằng lấy để giúp cô nhét tro rơm rạ vào, còn không để cho cô tựmặc vào. Mộc Thanh không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn làđể hắn giày vò. Kết quả chính là sáng nay lúc thức dậy, phát hiện da thú cùng trên thân hai người đều dính đầy tro rơm rọ đen sẫm. Thì ra là đêm qua hắn buột miệng vải không chặt, tro bên trong rơi ra ngoài khi côxoay người trong đêm, khiến cho khắp nơi đều là tro. May là đã là đêmcuối cùng, bằng không cảnh tượng này thật quá lừng lẫy rồi. . . . . .

Mộc Thanh nhớ tới lúc sáng nay hắn bị mình nhìn chằm chằm thì có bộdáng không ngừng vò đầu quẫn bách, cô liền không nhịn được cúi đầu cườira tiếng.

Phía sau vang lên trận tiếng bước chân, Mộc Thanh cho là phụ nữ kháctới đây nên không quay đầu lại. Nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy khôngđược bình thường. Một bóng đen che phủ lấy người cô. Đợi cô muốn quayđầu lại thì đã bị một người từ phía sau ôm lấy.

Đó là cánh tay của một người đàn ông, nhưng không phải là Ly Mang .

Mộc Thanh chợt quay đầu lại, cơ hồ cùng Dĩ Gia mặt đụng mặt.

Mộc Thanh vùng vẫy vài cái, Dĩ Gia chẳng những không buông ra, ngượclại càng ôm chặt hơn, cô nghe được phía sau hắn cười khanh khách, phảngphất đây là chuyện rất thú vị.

Hắn đại khái là đã quên cái tát tai lần trước rồi.

Mộc Thanh cúi đầu, liếc thấy bên chân là cái bát vẫn còn phân tro, cô không chút suy nghĩ, đưa tay túm lấy, quay đầu lại mạnh mẽ vung tay hất vào mặt hắn.

Dĩ Gia kêu một tiếng, đột nhiên buông lỏng kiềm chế với cô. Trong mắt hắn hẳn là có tro dính vào, trong miệng cũng có chút ít. Vừa kịch liệtho khan, vừa cúi người áp mặt vào trong dòng suối cọ rửa đôi mắt.

Mộc Thanh đi giày mát vào, ngay cả bát cũng không cần cầm, xoayngười, chạy cực kỳ nhanh về phương hướng khu quần cư. Nhưng tình huốngnày không thuận lợi như lần trước, cô chưa chạy được xa thì Dĩ Gia cũngđã đứng dậy đuổi theo, trong miệng tức giận la hét cái gì đó.

Mộc Thanh trên chân đi giày mát, chạy trốn không nhanh, Dĩ Gia chândài, chỉ cần mấy bước đã đuổi tới. Mộc Thanh quay đầu lại, thấy phía sau cách đó không xa mặt hắn ướt nhẹp một mảnh, phía trên còn dính chútnước ướt nhẹp chưa kịp rửa sạch dấu vết của tro, một mảng đen, một mảngtrắng, thoạt nhìn rất là chật vật. Mặc dù có thể mở mắt ra, nhưng hẳnvẫn rất không thoải mái, cộng thêm vẻ mặt tức giận, cho nên vẻ mặt củahắn thoạt nhìn rất dữ tợn.

Mộc Thanh hoảng sợ, cô không nghĩ tới Dĩ Gia lại to gan như vậy, ởnơi này là chỗ các phụ nữ của khu quần cư thường xuyên lui tới, tại dòng suối cũng dám đuổi theo, cô quát to một tiếng rồi quay đầu tiếp tụcchạy trốn, hết lần này tới lần khác lại đạp vào một cục đá trên đường,một trận đau đớn như kim châm truyền đến, trọng tâm cả người không vững, ngã nhào trên mặt đất.

Chân của cô hẳn là đã bị trẹo rồi. Nhưng giờ phút này cô không cảmgiác được đau đớn, bởi vì Dĩ Gia đã thừa cơ bổ nhào lên người cô, cóchút thô bạo mà lật người cô lên, sau đó quỳ áp lên trên người cô, trợnmắt tròn xoe nhìn chằm chằm cô.

Mộc Thanh đưa tay đi lần mò cục đá bên cạnh, hắn lập tức chú ý tới, mạnh mẽ đè hai tay của cô xuống.

Rất rõ ràng, người đàn ông thường ngày luôn cười hì hì đã bị cô chọc giận.

Mộc Thanh bị hắn ép tới không cách nào nhúc nhích được. Nhưng rất kỳquái, kinh hãi ban nãy ngược lại chậm rãi biến mất. Cô cố gắng đè lạitâm trạng cuồng loạn vừa rồi, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, mang theo chút khinh thường cùng khinh bỉ.

Dĩ Gia ở trên cao nhìn chằm chằm vào cô một hồi, tức giận trên mặtdần dần biến mất. Hắn đột nhiên dùng sức dụi mắt, đại khái vẫn cảm giácrất không thoải mái. Sau đó thu hồi tay của mình, dùng sức xoa nắn,nhiều lần mở mắt ra rồi nhắm lại.

Nếu như không phải là tình huống hiện tại của cô rất gay go, MộcThanh sẽ cảm thấy bộ dáng của hắn như vậy thoạt nhìn có chút tức cười.Cô cau mày dùng sức đẩy hắn.

Ngay tại thời điểm cô cảm thấy vẻ mặt Dĩ Gia có chút buông lỏng, tựahồ đang do dự, đột nhiên nghe thấy từ phương hướng trên đỉnh đầu củamình cách đó không xa truyền đến tiếng gầm giận dữ. Một thân ảnh cao lớn giống như một trận gió lốc lao đến, bịch một tiếng, Dĩ Gia ngồi ở trênngười cô bị quật ngã trên mặt đất thật nặng.

Là Ly Mang đã tới.

Mộc Thanh đã nhận được tự do, lập tức tung mình bò dậy ngồi dưới đất, nhìn Ly Mang tức giận từng nắm đấm nặng nề rơi vào trên mặt cùng trênngười Dĩ Gia.

Lần đầu tiên Mộc Thanh mới biết đàn ông đánh nhau có thể đáng sợ nhưvậy, cùng với lúc phụ nữ đánh nhau túm tóc, dùng móng tay hoàn toàn làhai loại khái niệm khác nhau. Nhất là hiện tại, đối mặt trọng quyền củaLy Mang, Dĩ Gia chỉ bảo vệ diện mạo mà không có ý đánh lại.

Ly Mang lộ ra vẻ càng tức giận hơn, nặng nề đánh ra một quyền khiếnDĩ Gia ngã sấp trên mặt đất, sau đó ngồi xổm, tức giận mà hướng về hắngào thét cái gì đó.

Dĩ Gia chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy nhìn thẳng Ly Mang, đưa tay lau vết máu rỉ ra ở khóe miệng, đột nhiên cũng rống lớn .

Hắn nói thật nhanh, thần sắc càng ngày càng kích động, đến cuối cùng, cả khuôn mặt thoạt nhìn đã đỏ bừng một mảnh, trên mắt vẫn còn dấu vếtcủa phân tro cùng vết máu mới vừa rồi bị Ly Mang đánh nhìn vô cùng quáidị.

Mộc Thanh không biết Dĩ Gia đang nói cái gì, nhưng hiển nhiên Ly Mang là bị lời của hắn ta gây chấn động. Cô thấy lông mày của Ly Mang càngnhăn càng chặt, thần sắc hung ác nham hiểm giống như đầy trời mây đentrước khi bão tuyết, tay nắm chặt đến mức kêu răn rắc, dính thật chặttrên mặt đất, tựa hồ cố nén không đánh nữa.

Nhưng Dĩ Gia lại đột nhiên động thủ. Hắn đang nói đến chỗ kích động,đột nhiên hung hăng đánh một quyền lên mặt Ly Mang. Ly Mang nghiêng đầuné tránh, nhưng lực của quyền quá lớn, phảng phất ngưng tụ toàn bộ sựtức giận của Dĩ Gia, hắn vẫn bị đánh cho ngửa mặt ngã trên mặt đất.

Mộc Thanh mơ hồ cảm thấy hai người đàn ông này đánh nhau, bắt đầu làvì cô. Nhưng đến hiện tại, trận đánh này hẳn là đã không quan hệ cùngcô.

Cô sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng mà nghĩ đi đỡ hắn, nhưng vừathử đứng thẳng, cổ chân truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu rên rỉ mộttiếng, thoáng chốc rồi lại ngồi trở lại trên mặt đất.

Ly Mang nghe được âm thanh của cô, rất nhanh tung mình đứng lên đếnbên người cô, thoáng cái đã chú ý tới cổ chân phải hơi có chút sưng củacô, hắn cau mày đưa tay nhẹ nhàng sờ nắn, ước chừng biết cũng không ảnhhưởng đến xương, lúc này thần sắc mới hơi nới lỏng hơn một chút, đưa tay bế cô lên, sải bước đi về phía quần cư mà không quay đầu lại nhìn DĩGia.

Mộc Thanh núp ở trong lồng ngực của hắn, hoàn toàn buông lỏng xuống,lúc này mới giật mình trên tay mình vẫn luôn nắm chặt cái mảnh vải nhỏgây ra chuyện. Cô không nhịn được liền giương mắt len lén nhìn lại DĩGia bị ném ở phía sau. Thấy hắn ta vẫn ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn chằmchằm vào bóng lưng Ly Mang dần dần đi xa, bộ dáng thoạt nhìn chật vậtkhông chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn lộ ra tia bướng bỉnh, kiêu ngạo cùngcô đơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.