Edit: Gà
Lam Nguyệt được Tiểu Thạch ấn ngực một lát thì tỉnh, lúc này trời đã xế chiều. Trát Nhĩ cũng đã tỉnh lại, nắm tay Lam Nguyệt, nhìn Lam Nguyệt tỉnh thì cười ngốc ngếch. Lam Nguyệt im lặng nhìn hắn, tên ngốc này còn không biết đường mà đi xem con.
“Tỉnh rồi à, đứa bé này không cần ngửi mùi, dù sao cô cũng chỉ có một người đàn ông là Trát Nhĩ, ha ha”, Tiểu Thạch thấy sư phụ đã tỉnh thì đi ra ngoài báo cho mọi người, tất cả đi vào xem Lam Nguyệt như thế nào rồi, Ny còn trêu không cần phải ngửi mùi phân biệt.
“Ừ, làm phiền mọi người rồi!” Lam Nguyệt nói cám ơn, mọi người xua xua tay nói được đỡ đẻ cho trí giả phúc thiên thần ban cho, không thể nhận lời cảm ơn. Lam Nguyệt im lặng nhìn Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, đi ôm con đi”.
Trát Nhĩ nhận lấy đứa bé từ trên tay già Sơn, cả người cứng đờ nơm nớp lo sợ, cầu cứu nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt buồn cười nhìn của hắn, đưa tay, Trát Nhĩ vội vàng đưa cho Lam Nguyệt, nâng chiếc gối bằng da thú lên, bao lấy Lam Nguyệt và con, hạnh phúc cười ngốc nghếch.
“Thằng nhóc này cứ đứng ngây ra đó làm gì, mau mang canh vào cho Lam nha đầu uống, Tô vừa mới hầm xong đấy.” Già Sơn bưng một tô canh gà hầm nhân sâm to đưa cho Trát Nhĩ. Nhân sâm này mới được đào lên, vì mới sinh con xong nên Lam Nguyệt cũng không tiếc gì, giờ cô cần bồi bổ cơ thể, bèn đưa con cho già Sơn. Trát Nhĩ thổi cháo gà đút cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1572013/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.