Khoảng chừng 9 giờ sáng ông quản gia đi đến đưa đồ ăn cho Gia Hân thì thấy cô vẫn còn ngủ nên ông cũng không dám đánh thức .
Nhưng khi ông đặt thức ăn xuống bàn thì thấy bàn tay của cậu chủ đã cử động. Ánh mắt cũng mở ra không còn nhắm nghiền như mấy tháng trước nữa .
" Cậu ..cậu chủ.cậu tỉnh rồi sao ."
"Ừm "
" Hay để tôi đi gọi bác sĩ giúp cậu"
" Không.. không cần đâu ..ông về trước đi "
Do anh mới tỉnh dậy cho nên giọng nói có chút thều thào khó nghe . Nhưng vẫn nói được vài câu rõ chữ.
Lương Kha thấy cậu chủ đã nói như vậy thì ông cũng đi ra về .Và khi về nhà thì cũng không quên báo tin mừng này cho mọi người trong nhà biết..
Gia Hân nằm đó ngủ mê man mà không biết trời chăng gì cả .Cô cứ ngủ và ngủ mà thôi ...
Một lát sau Dương Tuấn đến khám thì thấy hiện tượng này thì cũng bật cười .Chắc có lẽ là mệt quá thì mới ngủ mê man như vậy .
Sau khi thăm khám xong thì cũng không có vấn đề gì cả , thời gian sắp tới chỉ cần nghĩ ngơi tịnh dưỡng là được .
"Đúng là yêu đương cái là mất hết lý trí "
"Đi đi"
"Ừm ông đây sẽ đi, nhưng sau khi mày khoẻ hơn thì phải tiếp nhận điều trị bệnh trầm cảm "
" ปี ,di di "
"Ừ vậy mày ráng ở bên mà chăm sóc bù đắp cho người ta đi ,chứ nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-yeu-nen-khong-the-kiem-soat/3613524/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.