Nam Nhất khỏi bệnh thủy đậu rồi, lại tăng thêm một khuyết điểm, trên người cô lưu lại mấy cái sẹo màu đỏ to bằng móng tay, hơn nữa cứ ra ngoài trúng gió là lại phát sốt, từ một cô gái vốn khỏe mạnh trở thành một đứa nhỏ yếu ớt. Minh Nguyệt đến thăm cô, chỉ thấy cô mặc áo bông, đội mũ len, trùm chăn uống canh gừng.
“Cha mình nhờ người giúp đỡ Azuma tiên sinh suốt, tối qua nói với mình là anh ấy được thả ra rồi.” Nam Nhất nói.
“Là ai giúp?”
“Không biết nữa.”
Minh Nguyệt chống cằm ngơ ngẩn: “Cát nhân tự có thiên tướng.” Nàng thở dài một hơi: “Giờ nghĩ lại mà thấy sợ, nếu anh ấy không thoát thân được thì phải làm thế nào? Mình…mình…mình nợ anh ấy rồi.”
“Không phải cậu nợ anh ấy, là mình nợ.” Nam Nhất nói, “Hi vọng sau này có cơ hội báo đáp.”
“Cậu và người kia…” Minh Nguyệt nhìn cô.
Nam Nhất cụp mắt: “Theo lý thì đáng ra chuyện gì cũng nên kể với cậu. Nhưng chuyện này à, hết chuyện rồi, kết thúc rồi.” Cô bỏ bát canh lên cái bàn bên cạnh, trượt người xuống, rúc vào chăn: “Mình kể cho cậu chuyện ‘Họ Lưu Ria Rậm’ bao giờ chưa?”
“Ai thế? ‘Họ Lưu Ria Rậm’ là ai?”
“‘Họ Lưu Ria Rậm’ là một kẻ hung ác, thân cao hai trượng, cao lớn vạm vỡ, gian giảo hèn hạ, dữ dằn độc địa. Nhưng trái lại hắn rất thành thật, một kẻ xấu không việc ác nào không làm.”
Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt gầy đến nhọn hoắt của Nam Nhất: “Chuyện cậu biên ra đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012388/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.