Khi nhìn thấy Đồng Đồng, đường nét khuôn mặt vốn lạnhlùng của Trình Nhiên đã trở nên ôn hòa trong thoáng chốc. Anh nhoẻn môicười với con bé, ngón tay làm thành hình khẩu súng.
Ở nhà Đồng Đồng và anh hay chơi trò này, dần dà trở thành phương thứcchào hỏi đặc biệt giữa hai cậu cháu. Con bé lập tức phối hợp giơ haicánh tay nhỏ bé lên rồi ngửa người ra sau như thể bị anh bắn trúng,nhưng cái miệng nhỏ nhắn vui vẻ đến mức không thể khép lại được.
Nếu lúc bình thường Phương Thù chắc chắn sẽ trợn mắt hùa theo, nhưng giờ phút này cô không có tâm tình đùa giỡn.
Tần Khả Hâm thấy Trình Nhiên rất thân thiết với đứa bé nên càng tò mòhơn. Còn Trình Nhiên lại liếc nhìn về chỗ Phương Thù lần nữa, tuy cáchcánh cửa kính nên tiêu điểm tầm nhìn không thể nào chính xác được, nhưng cô luôn có cảm giác dường như anh đang nhìn xoáy vào mắt mình.
Trước giờ ánh mắt Trình Nhiên luôn mang đến cảm giác vô cùng áp bức. Hồi xưa lúc anh kèm cặp cho Phương Thù, chỉ cần anh thoáng liếc mắt thôi cô sẽ ngồi ngay ngắn trở lại, chăm chú nghe anh giảng bài. Có lẽ thờicòn đi học bị “đàn áp” đã quen nên bây giờ cô vẫn hơi sợ mỗi khi nhìnvào ánh mắt ấy.
Dù sao chuyện đã vậy rồi, Phương Thù cũng thoải mái hạ cửa sổ xe xuống chào hỏi, cười rạng rỡ nhìn hai người kia: “Xin chào.”
Trình Nhiên lẳng lặng nhìn cô. Phương Thù bày ra vẻ mặt vô tội “Em bị ép buộc mà”, rồi nhìn lướt qua anh, khẽ vẫy tay với Tần Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vung-bien-xanh-cua-em/84078/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.