Thứ Sáu tan việc, Phương Thù thuận đường đi đón Đồng Đồng tại một trường mẫu giáo dành cho trẻ em đặc biệt trong thành phố. Hômnay cô giáo còn khen con bé và mời vợ chồng Phương Thù thứ Hai tuần sauđến dự giờ, xem biểu hiện của Đồng Đồng.
Phương Thù rất đỗi vui mừng, đưa tay véo mũi con bé: “Đồng Đồng giỏi ghê, cô nhất định phải thưởng cho con mới được.”
Hai ngày trước Trình Nhiên đã nói chuyện của Phương Lượng với ông nộigiúp cô, Phương Thù quyết định ngày mai phải làm một bữa tối thịnh soạncho một lớn một bé trong nhà này trước khi đi công tác mới được. Cô gọicho trình Nhiên, định hỏi anh xem tối có về nhà sớm không, nhưng anhkhông bắt máy, Phương Thù đành thôi.
”Kệ anh ấy, chúng ta đi mua thức ăn trước đã.” Phương Thù cho con béngồi vào xe. Đồng Đồng ngồi trên ghế chú tâm nghịch đồ chơi, không hề tò mò họ sắp đi đâu.
Phương Thù định đưa con bé đến siêu thị gần đấy. Tuy lần này cô chỉ đicông tác có một ngày rưỡi, nhưng Phương Thù vẫn mua thức ăn chất đầy tủlạnh, để thím giúp việc nấu cho hai cậu cháu kén ăn này.
Bởi vì liên quan đến tính chất đặc thù công việc nên cô và Trình Nhiênthuê một thím giúp việc quét dọn và làm việc nhà, nhưng bình thường việc chọn mua thực phẩm đều do đích thân Phương Thù làm. Một mặt là muốn đảm bảo thực phẩm tươi mới, mặt khác là hai cậu cháu này thật sự là rất khó nuôi, chỉ có cô mới hiểu rõ khẩu vị của hai người.
Trên phương diện ăn uống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vung-bien-xanh-cua-em/84077/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.