🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Thuốc thay đổi giới tính?” Lục Hành Thư nhướng mày, không tin nổi những gì Hạ Thần vừa nói.

“Nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, bởi Bạch Khê không sản sinh thêm tuyến thể Omega, nhưng cơ thể y sẽ đến kỳ phát tình, hơn nữa lượng pheromone tỏa ra còn dày đặc hơn Omega rất nhiều. Sau gáy Bạch Khê có rất nhiều dấu cắn, nhưng vì bản chất y không tồn tại tuyến thể Omega nên không thể bị đánh dấu, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tinh thần y không hoàn toàn mất kiểm soát, trên người cũng không dính mùi pheromone của Alpha.”

Một Omega bị nhiều Alpha cùng lúc đánh dấu không chỉ khiến trạng thái tinh thần tệ đi, mà tuyến thể sau gáy cũng sẽ xảy ra vấn đề, nghiêm trọng hơn còn có thể mất mạng. May mắn ở chỗ Bạch Khê không có tuyến thể Omega, Hạ Thần cũng đã cẩn thận kiểm tra cho y, những dấu cắn trên cổ Bạch Khê thuộc kiểu vết thương ngoài da, nếu quan sát kỹ hơn còn có thể nhận ra trước đây y đã từng bị cắn vô số lần. Trên làn da trắng nõn là đủ loại dấu răng lớn nhỏ sâu nông chằng chịt đè lên nhau, phơi bày hết thảy những hành vi tàn ác vô nhân đạo.

“Loại thuốc này không chỉ thay đổi được diện mạo, màu da của một người… Nói đơn giản hơn, nó có thể khiến ngoại hình người dùng thuốc dần dần thiên hướng Omega.” Hạ Thần đưa bản báo cáo đã chuẩn bị sẵn ra cho Lục Hành Thư, “Tôi đã ghi lại tất cả những thông tin lấy được về tổ chức kia qua lời kể của Bạch Khê, ngoài ra, tôi hy vọng Lục tướng quân có thể đưa tôi và Bạch Khê về quân doanh càng sớm càng tốt, tôi cần sự hỗ trợ của tiến sĩ Dương.”

Loại thuốc này có thể làm biến đổi pheromone của một người, hơn nữa còn có hiệu quả vĩnh viễn, cũng không biết tồn tại bao nhiêu tác dụng phụ. Hạ Thần cần phải gấp rút quay về, sử dụng những thiết bị tiên tiến trong khu quân y để kiểm tra cho Bạch Khê, đảm bảo y không nguy hiểm đến tính mạng.

“Tôi cũng sẽ về cùng cậu.” Lục Hành Thư lật xem bản báo cáo vài lần, chữ Hạ Thần rất đẹp.

“Hả?”

“Tôi bị thương, không tiện cho việc điều tra, nhóm thiếu úy kia lại khuyết thiếu kinh nghiệm, hơn nữa ngày đó cũng đã rút dây động rừng, hôm sau quay lại đã thấy toàn bộ căn cứ của bọn chúng trống trơn chỉ trong một đêm. Sáng nay phía thủ đô truyền tin đến, bọn họ sẽ tiếp nhận bước điều tra tiếp theo, để tôi chờ lệnh.” Lục Hành Thư đi đường vẫn còn hơi cà nhắc, hắn không vào phòng xem Bạch Khê, trái lại dịu giọng nói với Hạ Thần, “Tin tức lần này rất quan trọng, may mà có cậu.”

Hạ Thần nghĩ, thế thì phải may mắn vì Tiểu Phong quên mang vở bài tập mới đúng.

Song kế đó anh lại nghĩ, thôi kệ đi, dù sao Lục Hành Thư cũng khen mình, trong lòng tiếp tục vui tươi hớn hở.

Lý Bắc Bắc biết tin Hạ Thần quay về là vào buổi sáng ngày hôm sau, cậu chàng thay đồng phục đi làm, phát hiện Lý Khắc đang ngồi trên ghế dựa ở lối vào phòng thí nghiệm, há to miệng ngủ. Tóc gã nhìn như đã mấy ngày rồi chưa gội, bết dính thành một chùm, chắc là ở đây cả đêm? Lý Bắc Bắc lại gần đạp Lý Khắc một chút, không dùng nhiều lực, song lại khiến Lý Khắc giật mình tỉnh ngủ.

Lý Khắc đờ đẫn mất một lúc, sau khi hồi thần lại thì lập tức lấy xấp giấy ghi chép thí nghiệm trong túi ra đập vào cánh tay Lý Bắc Bắc.

“Cả đêm tôi không được ngủ mà cậu còn phá tôi! Còn phá tôi!” Lý Khắc tức suýt khóc.

“Nam tử hán đại trượng phu! Mới một tối không ngủ mà đã khó tính như thế rồi, để tôi xem sau này có cô nào chịu lấy anh không!” Lý Bắc Bắc vừa chạy trốn vừa miệng hỗn, cười đùa nhốn nháo với Lý Khắc, ai ngờ vừa mới quay người đã đụng vào Tiêu Minh. Lồng ngực Tiêu Minh rất cứng, Lý Bắc Bắc lại lùn, cứ thế đập hẳn mặt vào ngực người ta, đau đến mức nửa ngày cũng không hồi thần lại.

Tiêu Minh đỡ lấy Lý Bắc Bắc còn đang choáng váng, mặt mũi vô cảm hỏi: “Bác sĩ Lý, đã có kết quả xét nghiệm chưa?”

Lý Khắc đã tỉnh táo lại không ít: “Có rồi, tiến sĩ Dương và Hạ Thần còn đang bàn bạc bên trong, anh cứ vào đi.”

Nghe thấy tên Hạ Thần, Lý Bắc Bắc ngẩn người: “Hạ Thần về rồi? Về từ lúc nào?”

“Đêm qua.” Người trả lời cậu là Tiêu Minh.

Lý Bắc Bắc sờ sờ mũi, vóc người cậu lùn đến mức phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn được Tiêu Minh cao m90. Lý Bắc Bắc “À” một tiếng, kế đó tránh sang bên cạnh để Tiêu Minh đi vào, còn nhỏ giọng nói thầm, “Va tẹt cả mũi rồi.” Ai dè vừa dứt lời xong, Tiêu Minh đi chưa được mấy bước đã quay người nhìn lại, hắn khẽ nâng cằm Lý Bắc Bắc lên, nhìn chằm chằm mũi cậu chàng hết bên trái đến bên phải, khiến Lý Bắc Bắc đỏ bừng mặt.

Sau khi xác nhận mũi Lý Bắc Bắc không bị làm sao, bấy giờ Tiêu Minh mới buông tay, xoay người bước nhanh vào phòng thí nghiệm.

Lý Bắc Bắc và Lý Khắc cùng nhau đờ đẫn một lúc, kế đó Lý Khắc mới che miệng cười không ngừng: “Vị Tiêu phó tướng này đúng là nổi tiếng có nền nếp mà, chứ cái mũi không khác gì thanh thép kia của cậu… Ê đậu má, cậu nghiện đá tôi rồi hả Lý Bắc Bắc!” Lý Khắc ngồi xổm xuống xoa cẳng chân, đau đến rớt nước mắt.”

“Mũi anh mới như thép đó.” Lý Bắc Bắc rầm rì, vừa nhịp bước vừa ngân nga giai điệu đi làm việc, còn có chút đắc ý nhỏ.

Hạ Thần đã về, hôm nay cậu phải làm món gì đó ngon ngon mới được, không rảnh tranh cãi với Lý Khắc.

Chỉ có điều bữa “tiệc tẩy trần” này của Lý Bắc Bắc, Hạ Thần lại không có tâm trạng ăn. Anh cầm bản báo cáo xét nghiệm trên tay, tra thông tin từ rất nhiều tài liệu, cũng tìm kiếm các trường hợp tương tự khác trên mạng, ngay cả tin tức từ mười mấy năm trước cũng không bỏ qua, cuối cùng in phần báo cáo này ra, sắp xếp chung với tài liệu trong tay rồi đưa hết cho Tiêu Minh.

Nhưng sau khi suy nghĩ xong, Hạ Thần vẫn nói: “Để tôi đích thân báo cáo cho Lục tướng quân thì hơn.”

Sắc mặt Hạ Thần nghiêm nghị, anh rất hiếm khi cau chặt mày như bây giờ, ngay cả tiến sĩ Dương đứng bên cạnh cũng thở dài, vẻ mặt không tốt. Cả hai người họ suốt đêm không ngủ, sau khi tìm tòi rất nhiều tư liệu, cuối cùng Dương Thư vẫn là người đưa ra kết luận trước. Loại thuốc làm biến đổi pheromone này, đúng là PCI-1 bị quốc gia coi là chất cấm mười mấy năm về trước.

Cho đến nay, trên thế giới vẫn còn rất nhiều Beta muốn trở thành một trong số những Omega quý hiếm, đồng thời cũng có rất nhiều Omega muốn trở thành Beta bình phàm. Ai cũng có những nỗi niềm riêng khó nói, cũng không phải ai sinh ra đều hài lòng với giới tính của chính mình.

Chính vì vậy, chợ đen bắt đầu lưu hành một loại thuốc ức chế làm biến đổi pheromone, khiến Beta có thể tỏa ra mùi pheromone ngọt ngào như Omega, cũng có thể giúp Omega ngăn chặn việc tỏa pheromone, biến thành một Beta bình thường. Tuy tác dụng của loại thuốc này chỉ là nhất thời, nhưng vẫn có rất nhiều người chịu vì nó mà bỏ ra một số tiền không nhỏ. Nó hệt như một dòng chảy ngầm, có người biết, lại không có người ngăn cản, khiến con sông mang tên dục vọng này ngày một chảy xiết.

Mãi cho đến lúc có rất nhiều người vì nó mà mất mạng, bấy giờ quốc gia mới coi trọng vấn đề này.

Loại thuốc ức chế gây nên sóng gió khi ấy, đúng là PCI-1 có thể biến Beta thành Omega, song bất cứ Beta nào từng dùng thứ thuốc này, đều chung một số phận chết vì mất máu quá nhiều vào nửa năm sau. PCI-1 cưỡng ép làm biến đổi lượng pheromone trong máu, khiến cơ thể con người bước vào giai đoạn lão hóa sớm, cuối cùng bị nghiền nát thành bột phấn hệt như một chiếc lá khô.

Thuốc ức chế đặc thù mà Hạ Thần đang dùng là một nhánh nhỏ của PCI-1, chỉ có điều nó đã được pha loãng và hoàn thiện hơn, vô hại như các thuốc ức chế khác được bán trên thị trường, song lại có thể che phủ triệt để pheromone của Omega trong một khoảng thời gian nhất định. Đáng tiếc ở chỗ, vì ảnh hưởng tiêu cực của PCI-1 thật sự quá nghiêm trọng, cộng thêm vì nó mà rất nhiều Omega không muốn tiếp tục ghép đôi, khiến việc nhân giống những Alpha ưu tú của quốc gia phải dậm chân tại chỗ, nên nhân lúc PCI-1 đang dính không ít tai tiếng, quốc gia dứt khoát cấm tất cả các loại thuốc ức chế nhánh của PCI-1.

Kể từ đấy, PCI-1 biến mất khỏi tầm mắt công chúng, chỉ còn rất ít người có thể mua được nó, mà cũng đều với giá trên trời.

Số thuốc ức chế mà Hạ Thần có đều là nhờ người ba Omega Phó Ngôn Triết của anh, hồi y còn trẻ đã từng mua một số lượng lớn loại thuốc đặc thù này để dùng, đến khi kết hôn sinh con, Phó Ngôn Triết đã cất chúng vào tủ đông, kéo dài thời gian sử dụng.

PCI-1 được tiêm vào cơ thể Bạch Khê là thứ thuốc đã được cải tiến, nó không còn là thuốc ức chế có hiệu quả nhất thời nữa, mà đã biến thành một loại chất có tác dụng biến đổi pheromone vĩnh viễn. Hiện giờ, nếu xét về mặt pheromone thì Bạch Khê hoàn toàn là một Omega hàng thật giá thật, nhưng về cấu tạo cơ thể, y vẫn là một Beta. Qua báo cáo xét nghiệm máu cùng lời tự thuật của Bạch Khê, Hạ Thần biết y đã bị cưỡng ép tiêm loại PCI-1 được cải tiến này từ hai năm trước.

Nếu PCI-1 của mười mấy năm về trước có thể khiến con người ta lão hóa chỉ vỏn vẹn trong nửa năm, thì PCI-1 của hiện tại đã phát triển đến giai đoạn ủ bệnh không xác định. Các chỉ số xét nghiệm của Bạch Khê đều rất kém, tinh thần cũng xảy ra vấn đề, Dương Thư cho rằng tình hình của y không mấy lạc quan. Bởi đã có thể hoàn toàn thay đổi pheromone bẩm sinh của một người, tác dụng phụ nhiều như thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Trong suốt quá trình nghiên cứu và cải tiến của PCI-1, rốt cục đã có bao nhiêu cơ thể sống bị dùng làm thí nghiệm? Hạ Thần không dám tưởng tượng nữa.

Mà điều đáng sợ hơn thế, là Bạch Khê cũng từng tham gia nghiên cứu nó.

Bạch Khê là bác sĩ Beta duy nhất trong phòng nghiên cứu PCI-1, đây là những gì y thuật lại trong lúc tỉnh táo. Vì không chịu được sự tàn nhẫn của tổ chức, nên sau một năm ở lại, Bạch Khê định sẽ rời đi, nhưng y lại bị tổ chức coi như vật thí nghiệm mới, phải chịu sự đối xử vô cùng mất tính người. Trên cánh tay y là vô số lỗ kim, với vai trò là một vật thí nghiệm sống, Bạch Khê đã thử thuốc không dưới một lần.

Vẫn còn sống được đến ngày hôm nay, đúng là may mắn.

“Trước đây khi quốc gia cấm lưu hành PCI-1, bác sĩ tạo ra nó đã biến mất, dinh thự của ông ta cũng vô duyên vô cớ bị một mồi lửa thiêu trụi, thế nên tài liệu về cách điều chế loại thuốc này đều đã hóa thành tro.” Lục Hành Thư không ngờ một lần làm nhiệm vụ bình thường lại có thể tạo nên một vòng xoáy lớn đến như vậy, cũng không biết là may hay là xui mà chuyện này lại nhảy lên đầu hắn. Hơn nữa hắn vốn đã định để cậu bác sĩ đứng ngoài cuộc, vậy mà bây giờ đối phương lại thành người phát hiện manh mối chính. Lục Hành Thư thật sự rất đau đầu, hắn từng thử đổi Hạ Thần thành người khác, nhưng ngoại trừ anh ra, Bạch Khê không chịu mở miệng với bất kì ai, hoặc có cũng chỉ toàn nói nhăng nói cuội.

Hạ Thần nhìn thoáng qua Lục Hành Thư đang hơi trầm ngâm kia: “Anh cho rằng bác sĩ này là người đứng sau màn? Đúng là trước đây ông ta đã dùng PCI-1 để kiếm về một khoản khổng lồ, nhưng dòng tiền đó đã sớm chảy ra nước ngoài từ lâu, quốc gia không thể nào thu hồi và đóng băng nó được.”

Lục Hành Thư đã đọc hết những tài liệu về bác sĩ này, tuy ông ta là một thiên tài ngành y, nhưng cách xử lý rất nhiều vấn đề khác lại không mấy sáng suốt: “Tôi cho rằng hẳn là có kẻ khác đang trợ giúp ông ta, bằng không chỉ với chút thủ đoạn này, ông ta rất khó có thể im hơi lặng tiếng thành lập một tổ chức lớn như vậy suốt mấy năm qua.”

Cũng không loại trừ khả năng có một tổ chức ngầm đã tham gia vào thí nghiệm này, dùng một tay kiểm soát toàn cục.

“Phần còn lại tôi sẽ giải quyết, cậu bận cả đêm rồi, nghỉ ngơi đi.” Tối hôm qua Lục Hành Thư không giúp được gì bèn đi nghỉ sớm, nhưng khí sắc hôm nay vẫn không tốt lắm. Miệng vết thương ở cẳng chân hắn đã chảy mủ, hai ngày qua bận bù đầu nên quên thay thuốc, vừa rồi đang định tự thay thì Hạ Thần lại tới.

Hắn định đợi Hạ Thần đi rồi mới làm, miễn cho cậu bác sĩ tức giận.

Đáng tiếc Hạ Thần lại là người rất bướng bỉnh, anh nói: “Cho tôi xem miệng vết thương của anh một chút, xem xong tôi sẽ đi.”

Thấy Lục Hành Thư cứ lưỡng lự chần chừ, Hạ Thần cũng đoán được đại khái, anh bất đắc dĩ: “Cho tôi xem.”

“Đôi khi cậu có hơi nhiệt tình quá.” Lục Hành Thư lúng túng ho khan, đành phải tự kéo quần lên, “Trước đây cũng không phải chưa từng bị loại sâu độc này cắn, chảy mủ cũng không sao.”

Hạ Thần không để ý đến hắn, anh yên lặng cầm thuốc và băng gạc lên, Lục Hành Thư nhìn cũng ngại: “Bác sĩ Hạ, tự tôi làm là được, cậu về nghỉ đi, cả đêm không ngủ rồi.”

“Tôi không mệt.” Hạ Thần mặc kệ hai bọng mắt của bản thân, anh ngồi xổm xuống, kéo băng gạc quấn quanh cẳng chân Lục Hành Thư lên, bên trong đã dính chút da thịt lở loét, Hạ Thần gỡ rất cẩn thận, sợ sẽ khiến Lục Hành Thư đau, song Lục Hành Thư lại thấy không cần thiết, còn bảo Hạ Thần đừng bận tâm nhiều thế, kế đó dứt khoát kéo băng gạc xuống.

Không khéo ở chỗ, vết thương lần này thật sự khá nghiêm trọng, nên phát kéo vừa rồi của Lục Hành Thư khiến hắn không khỏi đau đớn “hít hà” thành tiếng, sự tự tin mới nãy lập tức biến thành hối hận, làm Hạ Thần nghe mà bật cười. Ngày thường Lục Hành Thư vẫn luôn rất trầm ổn, hệt như mấy cán bộ kỳ cựu, nhưng hành động vừa rồi lại cực kỳ giống thiếu niên Lục Hành Thư mười ba năm về trước. Người khác tham gia quân ngũ có bị vật ngã cũng không kêu đau, mày cũng không nhăn chút nào, chỉ có thiếu niên Lục Hành Thư hễ sểnh ra là rầm rì than. Nhiệm vụ gì hắn cũng dám liều mạng đi làm, đầu óc lại linh hoạt cơ trí, kỹ năng chiến đấu cũng không tồi, chỉ có duy nhất một điểm yếu mà bất cứ đồng chí nào đi lính cùng đợt với hắn cũng biết, đó là Lục Hành Thư sợ đau, la rất to.

Hạ Thần thời niên thiếu cũng đã từng được chứng kiến, còn cảm thấy hắn rất đáng yêu, mà bây giờ cũng vẫn thấy thế.

Sau khi Lục Hành Thư được thăng quân hàm lên hàng tướng, hắn vẫn luôn giữ gìn hình tượng chính trực ngay thẳng của mình, quá khứ đã từng kiêu ngạo ngang tàng ở trường quân đội cũng được che giấu gần hết, cũng chỉ có một thoáng bất cẩn hôm nay mới để lộ ra một ít. Lục Hành Thư xấu hổ cười gượng, “Miệng vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, không ngờ lại đau đến vậy, để bác sĩ Hạ chê cười rồi.”

“Tôi không cười.” Hạ Thần khẽ ngẩng đầu, khoé môi mím lại, có chút ngọt ngào.

Đây rõ ràng là đang cười mà, Lục Hành Thư nghĩ, thôi kệ, mất mặt thì mất mặt đi, ai bảo cậu ấy là bác sĩ chứ.

“Lục tướng quân, sao tôi nhìn gần lại thấy vành mắt anh hơi thâm?” Cậu bác sĩ lại nhéo hắn một cái.

Lục Hành Thư đưa thuốc cho Hạ Thần, không bận tâm lắm: “Dạo gần đây ngủ không ngon giấc.”

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai, điện thoại cá nhân mà Lục Hành Thư dùng để liên lạc với người nhà cũng chính là điện thoại chính của hắn, hắn xua xua tay, kế đó nhận máy, nghe đầu dây bên kia nói một hồi mới bảo với Hạ Thần, “Bác sĩ Hạ chờ chút, tôi nghe điện thoại một lát.” Dứt lời bèn đứng dậy vào phòng nghỉ bên trong, đóng cửa lại.

Hạ Thần ngồi trên sô pha chờ Lục Hành Thư, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, kể từ lúc gặp lại Bạch Khê cho đến giờ, anh vẫn luôn bị vây trong trạng thái vội vã bận rộn. Suốt cả quãng đường bôn ba để về đến đây, Hạ Thần còn phải quan tâm chăm sóc Bạch Khê, gần như chưa có lúc nào được nghỉ ngơi, tới quân doanh rồi anh lại ngựa không dừng vó mà vào phòng thí nghiệm cùng tiến sĩ Dương, lấy máu Bạch Khê để làm đủ loại xét nghiệm khác nhau.

Hạ Thần dùng thời gian một buổi tối để hoàn thành khối lượng công việc của mấy ngày gộp vào, cũng khiến Lục Hành Thư thấy được năng lực của anh. Nói không mệt dĩ nhiên là nói dối, Hạ Thần tựa người vào sô pha, vừa mơ màng suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong vài ngày gần đây, vừa chờ Lục Hành Thư ra ngoài, nhưng chờ mãi chờ mãi, cú điện thoại này của hắn cũng quá dài.

Hạ Thần ngáp một cái, hai mắt mờ đi. Có lẽ là do chiếc sô pha này quá êm, hoặc cũng có lẽ là do tách trà khi nãy Lục Hành Thư pha cho anh quá thơm, thêm cả hơi ấm tỏa ra từ máy sưởi văn phòng này, lại càng khiến con người ta khó mà cầm cự nổi.

Đợi đến khi Lục Hành Thư ra khỏi phòng nghỉ, đập vào mắt hắn là Hạ Thần đã ngủ say. Cả người đối phương cuộn tròn trên sô pha, hàng mi nhắm nghiền khẽ rung, nhịp thở đều đặn, ngủ rất trầm. Lục Hành Thư lắc đầu, cũng chẳng biết phải nói gì, khi nãy còn bảo không mệt, bây giờ xem đi, mới chưa được bao lâu mà đã ngủ luôn rồi. Lục tướng quân đành phải tự bôi thuốc cho bản thân, còn chốc chốc lại quay qua nhìn Hạ Thần, cứ nhìn xong lại cười.

Lục Hành Thư định lấy chăn đắp cho Hạ Thần, rồi lại nghĩ nhỡ đâu có ai vào mà thấy thì không ổn lắm, hắn bèn dứt khoát bế người lên, muốn để anh nằm ngủ trong phòng nghỉ. Đây là lần thứ hai Lục Hành Thư bế Hạ Thần, chỉ mới cách nhau có mấy ngày thôi, hắn lại cảm thấy đối phương đã nhẹ đi không ít, có lẽ là quá mệt nhọc. Lục Hành Thư định bụng chút nữa sẽ cho Hạ Thần nghỉ phép có lương, để anh về thủ đô nghỉ ngơi một chuyến.

Lại lần nữa cảm nhận được pheromone của Lục Hành Thư, Hạ Thần mơ màng chưa tỉnh dán lại gần hắn, ôm chặt lấy cổ đối phương, thân mật gọi tên hắn: “Lục Hành Thư.”

“Ừ?” Âm giọng trầm thấp của Lục Hành Thư chậm rãi tiến vào giấc mơ của Hạ Thần, anh được đối phương đáp lời mà cười khẽ, nhẹ thở ra, thoáng chạm môi lên cổ hắn, song bản thân thì vẫn trong trạng thái ngủ say. Lục Hành Thư bối rối, hai tai lại hơi đỏ lên, cậu bác sĩ hễ cứ ngủ là lại rất kỳ lạ, giỏi bám dính người khác, cũng giỏi khiến người khác bó tay, vô cùng mất tự nhiên. Lục Hành Thư nói thầm, “Lại nói mớ đấy hả?”

Hạ Thần không đáp lời hắn.

Đúng là nói mớ thật, Lục Hành Thư bật cười.

Khi ấy vừa đúng lúc Tiêu Minh tới tìm hắn. Ban nãy Hạ Thần vào phòng không đóng chặt cửa, chỉ để khép hờ, đâm ra Tiêu Minh mới gõ một cái cửa đã mở, kế đó thấy hết một màn này. Lục tướng quân bình thường hiếm khi nói cười lại đang nở một nụ cười hệt như gió xuân, còn ôm bác sĩ Hạ theo kiểu ôm công chúa, động tác vô cùng thân mật, khiến Tiêu Minh thoáng chần chừ một giây.

Sau đó: “Làm phiền rồi, tướng quân.” Tiêu Minh đóng cửa lại, vội vã rời đi, định sẽ quay lại báo cáo sau hai tiếng nữa.

Nụ cười trên mặt Lục Hành Thư sượng lại.

Này, không phải như cậu nghĩ đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.