Tình trạng của Bạch Khê rất tệ, y không cho phép bất kỳ ai đến gần mình ngoại trừ Hạ Thần. Dương Thư để Lý Bắc Bắc trông vô hại nhất giữa một dàn y tá gánh trọng trách chăm sóc Bạch Khê chu đáo, Lý Bắc Bắc cảm thấy rất tuyệt vọng, nếu lùn đồng nghĩa với vô hại, thế cậu thật sự rất thiệt.
Lý Bắc Bắc sợ Bạch Khê đói, bèn tốt bụng đến nhà ăn lấy cơm cho y, cuối cùng lại bị Bạch Khê hất hết xuống đất. Y đi chân trần tới tới lui lui trên đống thức ăn ấy, miệng vẫn luôn lẩm bẩm một mình, hai tay còn túm lấy tóc, nôn nóng bước vòng vòng không ngừng. Lý Bắc Bắc đành phải hạ giọng nói chuyện với y.
“Ngài Bạch, lãng phí thức ăn là một thói quen rất xấu, chúng ta cần phải nâng niu từng hạt gạo, anh hiểu không?”
Bạch Khê nhìn Lý Bắc Bắc hệt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
Nội tâm Lý Bắc Bắc phát điên, rốt cuộc thì ai trong số bọn họ mới là bệnh nhân tâm thần đây? Sao Hạ Thần đi báo cáo mãi chưa về thế? Cậu chỉ là một y tá nhỏ của khoa khám bệnh thôi, nào đã tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần bao giờ đâu. Lý Bắc Bắc ủ rũ cụp đuôi bước lại gần thương lượng với Bạch Khê, “Ngài Bạch, tôi biết đồ ăn ở đây không khác gì cho heo ăn, nhưng rất nhanh sẽ có người đến đón anh về thủ đô, trước tiên anh cứ ăn một chút đi?”
Thủ đô?
Nghe được hai chữ này, Bạch Khê khựng lại, dùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tri-hoan-my/3186185/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.